Teen, Giới trẻ
Tác giả: Goscinny & Sempé

Nhóc Nicolas: Những Chuyện Chưa Kể 3

Chương 30: Thầy Nước Lèo không thích ăn kem

HÔM NAY, khi chúng tôi ra chơi, chúng tôi nghe thấy một tiếng chuông nhỏ, đinh, đinh, vang lên ngoài phố. Thế là cả lũ chúng tôi chạy về phía cái chấn song, bởi vì ở giữa sân trường và đường phố, có một cái chấn song trên đó người ta gắn những miếng sắt đen, để người ngoài không thể nhìn thấy chúng tôi làm gì. Tất cả chúng tôi đều trèo lên cái chấn song, và chúng tôi thấy ở bên ngoài có một bác bán kem cùng với chiếc xe đẩy nhỏ màu trắng của bác ta.

- Này! thằng Geoffroy nói, kem của bác giá bao nhiêu?

- Bác có ốc quế đơn, ốc quế đôi, ốc quế ba, cốc nhỏ và cốc lớn, bác bán kem trả lời.

Và khi bác ta nói giá cho chúng tôi, thằng Rufus hỏi nửa cái ốc quế thì là bao nhiêu. Nhưng chúng tôi chẳng kịp nghe trả lời, bởi vì thầy Nước Lèo - chính là giám thị của chúng tôi - đã chạy đến .

- Các cậu có trèo xuống chấn song ngay không thì bảo? thầy Nước Lèo kêu lên. Các cậu biết rõ là câm không ai được leo trèo ở đây.

Thế là, thằng Clotaire - cái thằng sao nó ngu thế - giải thích cho thầy này rằng có một người bán kem.

- Người bán kem? thầy Nước Lèo nói. Cấm không ai đươc ăn kem trong trường; tan học rồi thì các cậu cứ việc mua, một khi bố mẹ các cậu cho phép, nhưng không phải ở đây. Rõ chưa?

Đinh, đinh, cái chuông nhỏ của bác bán kem vang lên ngoài phố. Thế là thầy Nước Lèo leo lên chấn song và thầy bảo bác bán kem đi ngay.

- Không, đừng có đùa,chúng tôi nghe thấy tiếng bác bán kem nói. Tôi thích ở lại đây thì tôi cứ ở! Ông không có quyền bắt tôi phải đi; ông tự coi mình là ai mới được?

- Lần cuối cùng, tôi yêu cầu ông đi cho! thầy Nước Lèo kêu lên.

- Thế nếu tôi không đi, bác bán kem hỏi, thì anh sẽ làm gì tôi hử? Anh phạt tôi ở lại lớp chắc? Này anh, tôi còn lạ gì mấy anh giám thị nữa! Tôi đâu có sợ!

Thầy Nước Lèo trèo từ chấn song xuống; thầy đỏ dừ cả người và không hài lòng.

- Hãy nhìn kỹ vào mắt tôi đây, tất cả các cậu, thầy Nước Lèo bảo chúng tôi. Tôi sẽ không nhắc lại hai lần đâu: ở đây chính thức cấm không được trèo lên chấn song và không được ăn kem trong giờ ra chơi. Chính thầy hiệu trưởng đã nó thế. Thế nên, nếu tôi mà bắt được cậu nào không nghe lời, thì cậu đó cứ là sẽ phải nhớ đời! Cậu nào ăn lời thì ấm vào thân! Còn bây giờ, ra chỗ khác mà chơi.

Và thầy Nước Lèo bắt đầu đi dọc theo hàng chấn song, và bên ngoài, thỉnh thoảng chúng tôi lại nghe thấy đinh, đinh, và tiếng bác bán kem kêu lên: "Kem ngon đây! Kem ngon nào! Ối chà chà! Sao mà ngon thế, kem của tôi!" và chuyện đó có vẻ càng khiến thầy Nước Lèo tức giận hơn; tôi chưa bao giờ thấy ai ít thích kem đến như thế.

- Ôi dào! thằng Eudes nói, xét cho cùng, tao cũng chẳng thích lắm, kem kiếc gì.

- Còn tao thì có đấy, thằng Alceste nói. Có một que kem để tráng miệng thì kinh khủng! Và nó vừa thở một cái rõ dài vừa bắt đầu ăn cái bánh quết pho mát thứ hai.

- Với lại mấy que kem ấy đắt quá, thằng Joachim nói; tao ấy à, tao chẳng đủ tiền để mua một cái ốc quế.

- Còn tao, thằng Geoffroy nói, tao có tiền mua cả bốn cái. Ốc quế đôi hẳn hoi.

- Kinh! thằng Maixent nói, thế thì xong béng rồi còn gì!

- Cái gì xong béng mới được? thằng Geoffroy hỏi.

- À, thì mấy cái kem ấy, thằng Maixent trả lời. Vì mày có tiền mua được bốn cái, thì sẽ có một cái cho mày, một cái cho tao, là đứa thân nhất với mày, và hai thằng nữa, bọn mình có thể ăn vào giờ ra chơi sau.

- Vậy ư, thằng Joachim nói. Thế tại sao tao lại không được một cái hử? Tao cũng thế, tao là đứa thân nhất với Geoffroy.

- Không, thưa mày, tôi nói. Thân nhất với Geoffroy là tao.

- Đừng có làm tao phải phì cười, thằng Rufus nói. Geoffroy nó biết rõ là nó chỉ có một đứa thân nhất trong lớp thôi, và đứa đó chính là tao!

- Mày á? thằng Eudes kêu lên. Làm sao Geoffroy nó có thể dây với mày! Không, đứa thân nhất với Geoffroy là tao đây, bởi vì bọn tao cùng ngồi một bàn trong lớp.

- Thế ra, thằng Rufus chất vấn, khi mày đi ô tô buýt, hễ ai ngồi bên cạnh mày thì là bạn thân nhất của mày hử?

- Mày muốn ăn đấm vào mũi phải không? thằng Eudes hỏi. Như thế cho rõ đứa nào là bạn thân nhất với Geoffroy.

- Chúng mày làm tao phì cười, thằng Geoffroy nói. Nếu tao mau bốn cái ốc quế đôi, tao sẽ ăn cả bốn cái ốc quế đôi. Tao chả việc gì phải đi cho mấy đứa kém cỏi. Nếu chúng mày muốn ăn kem, chúng mày cứ việc đi mà xin bố mẹ chúng mày!

Thế là thằng Eudes đấm một phát vào mũi thằng Geoffroy, và Geoffroy không thích tẹo nào, và chúng nó bắt đầu đánh nhau, và tất cả lũ đều ủng hộ Eudes chống lại cái thằng ích kỷ bẩn thỉu Geoffroy mà không đứa nào dây được vào kia, thật đấy, xét cho cùng! Thế rồi, thầy Nước Lèo đã chạy đến.

- Chuyện gì xảy ra ở đây thế này? thầy Nước Lèo hỏi.

- Tại chúng nó đấy ạ! thằng Geoffroy kêu lên. Chúng nó muốn lấy kem của em!

- Không đúng! thằng Eudes kêu lên. Cái thằng ích kỷ bẩn thỉu này có bốn cái ốc quế đôi, mà nó không muốn cho các bạn thân nhất của nó!

- Bốn cái ốc quế đôi? thầy Nước Lèo vừa hỏi vừa nhìn hàng chấn song và rồi lại nhìn chúng tôi. Các cậu đã mua bốn cái ốc quế đôi? Thế mấy cái kem ấy đâu?

- À, không, bọn em làm gì có kem, thưa thầy, thằng Joachim nói, bởi vì bị cấm mà, thầy còn lạ gì.

Thầy Nước Lèo lấy tay vuốt mặt hai lần, rồi thầy túm lấy Eudes và Geoffroy mỗi tay một đứa.

- Tôi không muốn nghe nói đến kem kiếc gì nữa! Còn hai cậu, ra đứng phạt!

Và thầy Nước Lèo ra đi cùng với Eudes và Geoffroy, và ở bên ngoài, chúng tôi nghe thấy đinh, đinh. Thế là Alceste, cái thằng vẫn còn đầy trong mồm cái bánh quết cuối cùng, đã phi đến chỗ chấn song và nó kêu lên:

- Nhanh lên! một ốc quế đơn, có vị va ni, đào lạc, dâu tây và phúc bồn tử!

- Đừng xổ cả tràng như thế, chúng tôi nghe tiếng bác bán kem trả lời, và hãy chọn một vị thôi, ốc quế đơn không trộn nhiều vị được.

Thằng Alceste suy nghĩ, và rồi nó chọn sô cô la, và cả lũ chúng tôi ở đó đều nhìn nó, và rồi chúng tôi thấy tay bác bán kem thò qua chấn song với một cái ốc quế sô cô la. Nhưng không phải thằng Alceste cầm lấy cái kem, mà là thầy Nước Lèo.

- A ha! thầy Nước Lèo kêu lên, hài lòng cực độ. Tôi đã bắt sống cậu rồi nhé! Cậu tưởng là từ đằng kia tôi không giám sát nữa phỏng? Nhưng mà còn lâu mới qua mặt được tôi nhé! Đi, ra đứng phạt!

- Này! Tiền của tôi! Bác bán kem kêu lên từ phía chấn song bên kia.

Thầy Nước Lèo bỏ đi một tay cầm cái kem và tay kia túm Alceste; chúng tôi nghe thấy tiếng đinh, đinh, đinh, đinh, cứ như thế, hàng đống lần. Thế rồi, một lúc sau, chúng tôi thấy bác bán kem bước vào sân trường, tức giận kinh lắm!

- Nhà anh làm gì ở đây thế? thầy Nước Lèo kêu lên. Đi ra ngoài ngay lập tức, nếu nhà anh không muốn tôi gọi cảnh sát!

- Cảnh sát? Bác bán kem kêu lên. Phải, chính tôi sẽ gọi luôn bây giờ! Trả tiền kem cho tôi đây! Ngay lập tức! Tôi còn phải đến trường khác cho kịp giờ ra chơi lần sau!

Thế rồi thầy hiệu trưởng đến.

- Chuyện ầm ĩ này là thế nào? thầy hiệu trưởng hỏi.

- Chính là ông giám thị kia! Bác bán kem kêu lên. Ông ta cấm lũ trẻ tội nghiệp không được ăn kem, nhưng chính ông ta thì thả cửa, và ông ta còn không chịu trả tiền!

- Tôi, tôi mà ăn kem? thầy Nước Lèo hỏi.

- Thật trơ tráo! Ông ta vẫn còn cầm cái ốc quế kia, ông ta dính sô cô la đến tận khuỷu, thế mà ông ta nói ông ta không ăn kem! Bác bán kem kêu lên. Sao lại trơ tráo đến thế!

- Hãy trả tiền cho ông ta, thầy Dubon, thầy hiệu trưởng nói.

- Nhưng, nhưng... thầy Nước Lèo nói.

- Hãy trả tiền cho ông ta, thầy hiệu trưởng nói lại lần nữa. Tôi không có thời gian để nói chuyện trực tiếp với thầy, nhưng chiều hôm nay thầy hãy đến phòng hiệu trưởng gặp tôi. Chúng ta sẽ giải quyết vấn đề này.

Và thầy hiệu trưởng bỏ đi.

Điều kinh khủng nhất, là chả có ai ăn cái kem cả; thầy Nước Lèo quẳng cái kem ốc quế xuống đất, và thầy dậm lên trên nó nhiều lần bằng hai chân.

Thật thế đấy, tôi chưa bao giờ thấy ai ít thích ăn kem như thầy Nước Lèo.

Hết Chương 30: Thầy Nước Lèo không thích ăn kem
Thông tin sách