Teen, Giới trẻ
Tác giả: Goscinny & Sempé

Nhóc Nicolas: Những Chuyện Chưa Kể 3

Chương 40: Có khách Có khách

TÔI ẤY À, TÔI RẤT THÍCH bố tôi và mẹ tôi có khách mỗi buổi tối sau bữa ăn. Trước tiên là vì như vậy bọn họ sẽ không ra khỏi nhà, với cả cũng còn vì sáng hôm sau sẽ có bánh ga tô thừa, nhưng không phải lúc nào cũng là loại có sô cô la.

Điều làm tôi không thích mấy đó là khi có khách, người ta luôn cho tôi đi ngủ sớm, và tối nay cũng chẳng trượt.

- Đi ngủ đi, mẹ bảo tôi, và hãy ngoan đấy.

- Bởi vì nếu không, bố nói, thĩ con Cứ liệu hồn với bố. Tôi không biết bố và mẹ bọn họ bị làm sao, tôi thì lúc nào chẳng ngoan.

Khi tôi đi ngủ, mẹ ôm hôn tôi rổi mẹ bảo tôi ngủ cho say vào và đừng có dậy với bất cứ lý do nào, th ế là tôi, lúc nào tôi cũng vậy, bèn hỏi xem tôi có đọc sách được không, và mẹ nói rằng được, cho đến khi khách mời đến nhà. Tôi cầm lấy sách, cái cuốn có hàng đống thổ dân có rìu với cả llong chim và sống trong những cái lán như trên bãi biển mùa hè, thế đúng là hết sảy kinh lên được. Thế rồi, tôi nghe thấy tiếng chuông cửa, và bên dưới tất cả mọ người bắt đầu kêu lên và cười đùa, và rồi mẹ bước vào phòng tôi và mẹ vào cùng với bà Laflamme. Bà Laflamme là một người to béo, với bà ấy thì tôi tin rằng món ga tô thừa sáng mai thế là đi tong, nhưng bà ấy hiền kinh lên được.

- Ồ! bà Laflamme nói, như thể thấy tôi ở đấy bà ấy ngạc nhiên hết sức, là Nicolas đây mà! Sao nó lại bô trai thế nhỉ, tôi lại măm luôn bây giờ!

Và bà Laflamme cúi xuống tôi và bà ấy ôm hôn tôi hàng đống lần, còn tôi, tôi không thích thế lắm.

- Còn bây giờ thì, mẹ nói, Nicolas sẽ ngủ cho say, và nó sẽ không dậy cũng như không làm ầm ĩ, có đúng không nhỉ?

Tôi nói rằng đúng, thế là bà Laflamme còn ôm hôn tôi một phát nữa, bà aasynói rằng tôi ngoan quá thể, thật là đồ cún con, và rồi bà ấy đi ra cùng với mẹ.

Điều khó chịu với của chính và cửa sổ đều đóng, trong phòng tôi nóng kinh lên được. Thế rồi tôi gọi: "Mẹ ơi! Mẹ ơi! Mẹ ơi!" Cứ thế cho đến lúc mẹ tới. Và khi mẹ tới không hài lòng lắm, và khi tôi đòi mẹ mở cửa sổ, mẹ trợn mắt lên và mẹ hỏi tôi cũng biết tự mở cửa đấy chứ. Tôi bảo vâng, nhưng mẹ đã cấm tôi dậy rồi cơ mà.

- Nicolas, mẹ bảo tôi, nếu con còn gọi mẹ một lần nữa, thi chính bố sẽ lên, và bố sẽ không hài lòng đâu! Đừng để mẹ phải nghe thấy nữa! Ngủ đi!

Mẹ mở của sổ, mẹ đi ra và tôi thấy khát. Khi tôi khát buổi tối, thì thật kinh khủng và tôi nghĩ tới hàng đống thứ để uống. Nói chung là tôi gọi bố, và bố đến khá nhanh, trừ phi bố ngủ. Bây giờ, bố đã quen và khi tôi gọi bố, bố chạy đến với một cốc nước sẵn ở tay. Nhưng bây giờ, sau khi mẹ nói thế với tôi, tôi nghĩ tốt hơn là không gọi và cứ tự mà đi vào bếp, chẳng làm phiền đến ai.

Tôi xuống cầu thang, tôi đi qua phòng khách nơi bọnhọ đang chơi bài và tôi đi vào bếp nơi tôi gặp mẹ- "Nico1as! mẹ kêu lên, con làm cái gì ở đây hả?" Mẹ kêu to đến nỗi mẹ làm tôi phát sợ và tôi bắt đầu khóc.

"Mà đã thế còn đi chân đất! mẹ nói. Rồi nó sẽ còn viêm họng nữa cho mà xem!" Bà Laflamme đã chạy đến. "Ồ, Nicolas đây mà!", bà ấy nói và bà ấy ôm tôi trong vòng

tay, bà ấy hỏi có phải tôi đang chán ơi là chán không, tôi bảo bà ấy rằng không, rằng tôi khát và bà ấy ôm hôn tôi. Mẹ đưa cho tôi một cốc nước và tôi vừa uống vừa nhìn những cái bánh ga tô trên ngăn lạnh.

- Cháu thích ga tô chứ hả cưng? bà Laflamme hỏi.

- À vâng, thưa bà, tôi nói, nhất là cái bánh to, đầy, có sô cô la với cả kem.

Bà Laflamme bắt đầu cười, bà ấy nói rằng chúng tôi có cùng khẩu vị và bà ấy hỏi mẹ xem tôi có thể ăn cái bánh ga tô ấy không.

- Không được, mẹ nói, hễ nó mà ăn vào giờ này là nó gặp ác mộng.

- Thôi nào, tối nay sẽ khác, phải không Nicolas? Bà Laflamme nói.

Tôi ấy à, tôi nói rằng dĩ nhiên và mẹ định nói cái gì đó, nhưng bố đã kêu lên từ phòng khách: "Thế nào, các vị làm gì đấy? Có chơi hay không thì bảo?"

- Tới đây! mẹ kêu lên đoạn bảo tôi lấy bánh ga tô rồi đi lên ngủ.

Ở trong phòng, tôi ăn cái bánh ga tô, thật là hết sảy, tôi ấy à, tôi rất chi thích ăn trước và sau bữa cơm, tôi đi rửa tay,bởi vì tôi bị dây sô cô la và kem khắp nơi

thế rồi tôi đi lên ngủ; nhưng, vì tôi không nhớ tôi đã đóng vòi nước hay chưa nên tôi lại dậy lẩn nữa, tôi thấy rõ là tôi đã đóng rồi và trong lúc quay lại, ở hành lang , tôi đã gặp ông Laflamme, là chồng của bà Laflamme. "Ồ, Nicolas đây mà!", ông ấy kêu lên. Úi dà! Ông ấy bế tôi trong tay và ông ấy đưa tôi vào phòng khách.

- Đoán xem tôi mang ai vào đây? ông Laflamme nói.

- Nicolas! bố kêu lên, rất tức giận, anh thấy nó ở đâu vậy?

- Nhưng, nhưng, ờ, ông Laflamme nói, kia, trong nhà này.

- Yêu thế không biết, cái đồ cún con, bà Laflamme nói, tôi biết chú mình muốn gì rồi, chú mình vẫn muốn ga tô, phải không?

Và bà ấy đưa cho tôi một cái bánh ga tô.

Bố bể tôi từ tay ông Laflamme. "Đi ngủ!" bố nói. Và bố không hề cười.

Các thổ dân đuổi theo tôi trên bãi biễn và ở đấy bọn chúng muốn lấy rìu xử lý tôi, nhất là một gã to đùng đầy lông chim cứ lắc lấy lắc để tôi và tôi khóc và tôi gào và tôi tỉnh dậy và tôi thấy bố trong bộ pyiama.

"Biết mà, ngốn đến ngần ấy bánh ga tô thì còn làm sao mà tránh khỏi," bố nói, và tôi hỏi bố lìệu tôi có thể đến ngủ với bố mẹ không bởi vì tôi sợ bọn thổ dân lắm. Ôi dào, các bạn biết đấy, thật là ngốc, nhưng ngay cả ở trong giuờng bố với mẹ, tôi vẫn còn sợ, đúng là chỉ sau khi tôi phát ốm rồi tôi mới ngủ được.

Tôi ấy à, tôi rất đồng ý với mẹ khi mẹ bảo rằng tiếp khách ở nhà thật là một việc mệt. Ngày hôm sau, ở nhà, tất cả ba chúng tôi đều thấy mệt kinh lên được!

Hết Chương 40: Có khách Có khách
Thông tin sách