Teen, Giới trẻ
Tác giả: Goscinny & Sempé

Nhóc Nicolas: Những Chuyện Chưa Kể 3

Chương 32: Cuộc đấu bò

KHI CHÚNG TÔI XUỐNG SÂN VÀO GIỜ RA CHƠI, chúng tôi tự hỏi không biết chúng tôi có thể chơi trò gì đây, bởi vì quả bóng đá của thằng Alceste đã bị tịch thu cho đến hết học kỳ.

- Hay chúng mình chơi trò đấu bò? thằng Geoffroy gợi ý.

- Đó là trò gì vậy? thằng Alceste hỏi.

Và Geoffroy giải thích cho Alceste rằng nó đã xem một bộ phim kinh khủng, diễn ra ở Tây Ban Nha và rằng hay cực kỳ. Trò đấu bò được chơi trong một sân vận động, như bóng đá vậy, và có một con bò mộng và những người đấu bò ăn mặc hay kinh lên được và rằng những người đấu bò vẫy các tấm lụa đỏ, và con bò chạy đâm vào các tấm lụa bởi vì nó bị kích động khi người ta cứ vẫy các thứ màu đỏ trước mặt, và rồi sau đó, đấu sĩ hạ sát sẽ rút một thanh kiếm ra và ông ta giết con bò mộng và tất cả mọi người trong sân vận động liền đứng lên và tất cả đều kêu gào, thích không thể tả được. Tôi cũng vậy, tôi đã xem một bộ phim diễn ra ở Tây Ban Nha và tôi nói rằng chơi trò đấu bò là một ý tưởng hết sảy.

- Nhưng chúng mình làm gì có bóng! thằng Alceste nói.

- Đồ đần, thằng Geoffroy nói. Cần gì phải có bóng! Bởi vì tao đã bảo mày rằng trò này được chơi với một con bò mộng!

- Mày bảo ai là đồ đần? thằng Alceste hỏi.

- Mày, Geoffroy trả lời.

- Được rồi, Alceste nói. Khi nào tao ăn xong mấy cái bánh quết này thì mày sẽ biết.

Bởi vì, tôi không biết tôi đã nói với các bạn chưa, Alceste là một thằng bạn rất to béo, nó ăn luôn mồm và khi ra chơi nó luôn mang theo hàng đống bánh quết. Và chưa ăn xong bánh quết thì nó chẳng bao giờ đánh nhau.

- Thế Tây Ban Nha nó ở đâu? thằng Clotaire hỏi.

Điều này thì khiến chúng tôi phát phì cười, bởi vì Clotaire là cái thằng xếp bét lớp, chả bao giờ biết cái gì với cái gì, thế mà nó còn có ti vi ở nhà cơ đấy! Chúng tôi giải thích với nó rằng Tây Ban Nha là cái mảnh nước ở ngay phía bên dưới nước Pháp ở trên bản đồ. Thằng Clotaire phật ý vì chúng tôi cười nó.

- Có thể là tao không biết Tây Ban Nha ở đâu, nó nói, nhưng tao đã nhìn thấy một con bò mộng khi tao đi nghỉ hè rồi. Mặc dù chớ dại mà vào trong bãi cỏ khi nó ở đấy, bởi vì nó hung dữ kinh lên được. Nhưng tao ấy à, tao chẳng sợ.

- Được rồi, thằng Geoffroy nói. Thế thì mày sẽ là bò mộng. Còn tao, dĩ nhiên tao sẽ là đấu sĩ hạ sát, và tao lóng lánh ở trên, cùng một cái quần bó đến gối và tất dài màu trắng. Và tao sẽ rất cao và rất thon.

Bởi vì chính thằng Geoffroy nghĩ ra ý chơi đấu bò nên chúng tôi không ai phản đối gì.

- Còn tao, tao sẽ là trọng tài, thằng Joachim nói.

- Mày có hơi bị điên không hả? thằng Rufus nói. Trọng tài là tao, bởi vì tao là người có còi!

Đúng vậy thật! Bố thằng Rufus là nhân viên cảnh sát đã cho nó một trong những cái còi nảy hột cũ của ông ta, và từ đó, khi chúng tôi chơi, thằng Rufus lúc nào cũng làm trọng tài.

- Đấy không phải là lý do! thằng Joachim kêu lên. Không phải mày cứ có một cái còi là mày lúc nào cũng làm trọng tài. Tao đã chán ngấy lên rồi! Ngoài ra, nghe đây này, tao không cần cái còi bẩn thỉu của mày mới làm được trọng tài.

Và thằng Joachim bắt đầu thổi còi nảy hột bằng cách kêu lên: "Tuyyýt, tuyyýt!" rất khá.

- Sao chúng mày ngốc thế! thằng Geoffroy kêu lên. Không có trọng tài! Khi đấu sĩ hạ sát giết chết con bò là ông ta thắng, có vậy thôi!

- Thế ra, thằng Maixent nói, ngay từ đầu người ta đã biết là ai sẽ thắng rồi? Sao chơi trò gì mà ngu thế! Này, chúng mày làm tao phát phì cười!

- Thế nào, tôi nói với thằng Geoffroy, nếu mày là đấu sĩ hạ sát, thì tao là gì đây?

- Mày ấy à, thằng Geoffroy nói, mày có thể là gã ngồi trên ngựa, cầm giáo đâm vào con bò. Gã này thì ăn mặc không bằng đấu sĩ hạ sát, nhưng mà đấy cũng là một người chơi quan trọng.

- Thế thì tao làm gã ngồi trên con ngựa cầm giáo, tôi nói, nhưng mà không có chuyện tao lại ăn mặc kém mày! Không, đừng có đùa!

Thế là thằng Geoffroy nói rằng thôi được, rằng tôi có thể ăn mặc không kém nó, dù như thế thì không phải giống đấu bò thật sự. Xét cho cùng thì đúng vậy, bởi vì thằng Geoffroy có một ông bố rất giàu, và nó luôn luôn phải ăn mặc hơn hẳn những đứa khác!

- Với cả tao muốn con ngựa của tao phải màu trắng! tôi nói.

- Còn tao, tao rất muốn làm con ngựa trắng của mày, thằng Eudes nói, cái thằng đúng là bạn tốt, và vì nó rất khoẻ, nó sẽ là một con ngựa rất hay.

- Thế thì, thằng Clotaire nói, tao cũng phải màu trắng!

- Không được! thằng Geoffroy kêu lên. Mày là con bò mộng, và bò mộng thì màu đen. Mày đã nhìn thấy con bò mộng màu trắng ở đâu chưa? Hay con bò mộng mà mày nhìn thấy khi đi nghỉ có màu trắng?

- À! Hay nhỉ! thằng Clotaire nói. Thế nào, thằng Eudes thì có thể làm ngựa trắng, thế còn tao thì phải làm bò mộng đen hử? Tao không bao giờ nhé! Tao có thể trắng như bất cứ thằng đần nào!

- Mày muốn ăn đấm vào mũi hử? thằng Eudes nói.

Và nó đấm một phát vào mũi thằng Clotaire, và bởi vì tôi đang ở trên vai Eudes, tôi suýt nữa thì ngã, và dùng ngón tay giả vờ làm súng, tôi bắn: "Pằng! Pằng!" vào Clotaire, cái thằng đang đá liên hồi vào con ngựa.

- Sao lại pằng pằng? thằng Geoffroy kêu lên. Mày có giáo cơ mà, thằng đần! Mày đâu phải là cao bồi, mày là người đấu bò cưỡi ngựa cơ mà!

- Tao cứ thích làm cao bồi thì đã sao? Tôi kêu lên.

Bởi vì, xét cho cùng, cái thằng Geoffroy lúc nào cũng muốn chỉ huy này khiến tôi bực cả mình.

Và rồi chúng tôi nghe thấy một hồi còi tướng: đó là Rufus, cái thằng bắt đầu kêu lên: "Phạt đền! Phạt đền!"

- Tuyyýt! Tuyyýt! thằng Joachim kêu lên. Không, thưa mày! Không, thưa mày! Trọng tài là tao! Tuyyýt!

Thế là thằng Rufus tát tai Joachim, thằng này bèn tát lại, thế rồi tôi bị ngã ngựa bởi vì hai thằng Eudes và Clotaire đã vừa lăn ra đất vừa tát nhau, và vì thằng Maixent phá lên cười, tôi bèn cho nó một cái tát ra trò. Còn Geoffroy, nó cúi xuống rồi vẫy khăn mùi soa trước mặt thằng Clotaire, và kêu lên: "Bò mộng! Bò mộng!" Và tôi không hiểu một con bò mộng thật liệu nó có lao vào không, không phải vì cái khăn mùi soa của Geoffroy chẳng phải màu đỏ, mà là vì nó bẩn kinh lên được. Và rồi Alceste vừa nhảy xổ vàoGeoffroy vừa kêu lên: "Thế nào, mày bảo ai là đồ đần?" Cái thằng Alceste chắc nó phải ăn nhanh kinh lắm, bởi vì tôi không thể nào tin nổi là nó đã sẵn sàng sớm đến vậy.

Cả lũ chúng tôi chơi vui lắm và rồi thầy Mouchabière chạy đến. Thầy Mouchabière là một trong số các thầy giám thị, và chúng tôi vẫn còn chưa tìm được cho thầy một biệt danh tức cười.

- Cái lũ nhãi man rợ này! thầy Mouchabière kêu lên. Lần nào cũng như lần nào! Tôi bắt đầu chán ngấy các cậu rồi! Tất cả các cậu sẽ bị phạt! Không đánh nhau nữa! Thôi! Dừng ngay! Và xếp ngay thành hàng! Tôi đã kéo chuông hết giờ ra chơi rồi!

Thế là chúng tôi đi xếp hàng, và thằng Geoffroy tức điên lên.

- Với chúng mày, nó nói, thì chẳng bao giờ chơi đươc trò gì thông minh hết. Tất cả chúng mày đều ngu! Cả lũ chúng mày!

Điều thằng Geoffroy nói chẳng hề đúng; bằng chứng là trongkhi đi theo hàng để vào lớp, tôi đã nghe thầy Nước Lèo - đấy là một thầy khác trong số các giám thị - nói chuyện với thầy Mouchabière.

- Thế nào, thầy thầy Nước Lèo hỏi, mọi thứ tốt đấy chứ?

- Một cuộc đấu bò thật sự! thầy Mouchabière trả lời.

Hết Chương 32: Cuộc đấu bò
Thông tin sách