HÔM NAY THẰNG ALCESTE ĐẾN NHÀ TÔI CHƠI, và như thế thích cực, bởi vì là một thằng bạn và cả hai đứa chúng tôi hợp nhau lắm. Nó đến với một quả bóng đá trong tay và hai cái bánh quết mứt trong túi; nó rất thích ăn, Alceste ấy, và nó không bao giờ đi chơi mà không có đồ ăn dự phòng.
-Hãy ra ngoài vườn chơi cho ngoan, mẹ bảo chúng tôi, và đừng có gây ầm ĩ quá, bởi vì bố bị mệt và bố muốn được nghỉ ngơi.
-Được thôi ạ, thằng Alceste nói, chúng cháu sẽ chơi đá bóng và chúng cháu sẽ cố không kêu gào, trừ phi thằng Nicolas ăn gian.
-Không, không, không! Không chơi đá bóng, hai đứa sẽ lại làm vỡ kính cửa sổ cho mà xem; hãy tìm trò khác mà chơi, thứ gì đó yên tĩnh ấy, mẹ nói, và mẹ bỏ đi.
-Thế nào đây, thằng Alceste nói, nếu không chơi đá bóng thì mình sẽ chơi gì bây giờ?
-Hay chơi trò cướp biển? tôi nói.
-Trò cướp biển? thế mình chơi trò cướp biển như thế nào? Thằng Alceste hỏi tôi.
Thế là tôi bảo Alceste rằng chúng tôi sẽ chơi trò Râu - đỏ, đấy là một câu truyện hết sảy tôi đọc được ở trên báo, trong đó có một lũ cướp biển, thủ lĩnh của chúng nó có bộ râu đỏ rực chính vì thế mà người ta gọi hắn là Râu-đỏ, hắn lúc nào cũng chiến đấu với hàng đống kẻ thù, nhưng quan trọng gì đâu, bởi vì lúc nào hắn cũng thắng, và mỗi lúc hắn thắng hắn lại kêu lên những thứ đại loại như: "Dô ta nào, các cậu!" với "Cuốn buồm lên!", hắn có một bè lũ trung thành kinh lên được lúc nào cũng tiến công áp sát mạn những tàu khác, và bọn chúng có vẻ vừa làm thế vừa cực vui, còn những người khác thì không được hài lòng, nhưng như thế cũng tốt với bọn họ, bởi vì bè lũ độc ác, và Alceste bảo tôi rằng ý tưởng chơi trò cướp biển đúng là hay cực.
-Thế còn tàu, thằng Alceste hỏi tôi, lấy tàu ở đâu ra?
Tôi nói với nó rằng con tàu sẽ là tất cả xung quanh cái cây trong vưởn; cái cây sẽ là cột buồn nói chúng tôi căng buồn với treo cổ kẻ thù; thế và con tàu sẽ có tên là Đại Bàng Đen, y như trên báo. Còn đại bác, vì chúng tôi không có, chúng tôi sẽ dùng quả bóng đá và sẽ làm như thể đó là một khẩu đại bác: bùm, bùm.
-Nhưng chúng mình không đủ đông để chơi trò cướp biển như trên báo, thằng Alceste nói, còn thiếu bọn bạn để làm bè lũ trung thành.
Thế là tôi giải thích với nó rằng mình cứ giả như có đi, và không có cả bọn đông lại còn tốt hơn, vì nếu không tất cả lũ lại muốn làm thuyền trưởng, và, thay vì chơi ngoan không ầm ĩ, chúng tôi sẽ gây sự đánh nhau và thế là khiến bố thức dậy, và bố sẽ không hài lòng, và thằng Alceste bảo rằng tôi có lý và ngay sau đấy, chúng tôi có thể bắt đầu chơi.
Khi Alceste ăn xong mấy cái bánh quết và chỗ mứt còn dính dưới đáy túi, tôi bảo nó:
-Được rồi. Vậy tao sẽ đội một cái mũ đen nhọn chop, mặc một cái áo vest to, đeo một cái thắt lưng lớn, tao sẽ có một thanh kiếm và một đôi ủng cao đến tận đây. Thế và tao sẽ có một bộ râu đỏ to tướng, còn mày ăn mặc thế nào thì tùy thích nhưng mày cũng sẽ có một thanh kiếm, chát, chát, chát và mày sẽ thử cố cập mạn vào tàu tao, vào tao sẽ hét bè lũ trung thành của tao là: "Dô ta nào, các cậu!", và bọn chúng cuốn buồm lên. Bắt đầu chứ?
Nhưng thằng Alceste không động đậy. Nó thọc hai tay vào trong túi như thể nó vẫn đang lần tìm mứt, và nó hỏi tôi:
-Thế tại sao mày lại có bộ râu đỏ?
-À, tôi nói, bởi vì tao là Râu-Đỏ, thủ lĩnh của bọn cướp, có vậy thôi.
-Mày có hơi bị điên không? Alceste hỏi. Tại sao mày lại là Râu-Đỏ mà không phải tao?
-Mày mà là Râu-Đỏ? Tôi nói, đừng làm tao phát phì cười! và tôi bắt đầu phì cười, và điều đó khiến Alceste không vừa lòng, cái thằng nói rằng nếu nó không phải Râu-Đỏ, nó sẽ không chơi trò cướp biển với tôi, và rằng nó truyền đời không bao giờ nói chuyện với tôi nữa.
Điều tôi không thích ở lũ bạn lắm, đó là bọn chúng nó chẳng biết thế nào là chơi, thật đấy chứ còn sao nữa, xét cho cùng!
-Đây là vườn nhà tao, tôi nói với Alceste, và Râu-Đỏ chính là tao. Còn nếu mày không muốn chơi thì mặc kệ, tao chơi một mình!
Và tôi bắt đầu kêu lên: "Dô ta nào, các cậu! Cuốn buồm lên!" rồi tôi chạy xung quanh cái cây làm như thể rất chi là vui, để chứng tỏ cho thằng Alceste thấy nó là đồ ngốc! Nhưng nó cũng chạy nữa và nó cũng quành lại kêu:
-Dô ta nào, bè lũ trung thành! Tao, Râu-Đỏ, tao chỉ huy chúng bay áp sát! Cuốn buồm lên! Chát, chát, chát!
-Thế không tính! Thế không tính! Tôi kêu lên, mày không phải là Râu Đỏ, và mày không có quyền đi lên tàu của tao!
-Thế hử? thằng Alceste nói, vậy thì cho tàu của mày biết tay tao này!
Và thằng Alceste đá một phát rất mạnh vào cây, thế là, tôi cho nó một cái tát và tôi đã bị dính đầy mứt vào tay. Thế là chúng tôi đánh nhau và thằng Alceste kêu lên: "Mày không có râu đỏ! Mày không phải người có râu đỏ! Người có râu đỏ chính là tao!"Cái thằng đúng là không đùa tí nào, Alceste ấy. Tôi chưa hề thấy nó tức giận đến như thế kể từ cái lần một đứa dẫm lên cái bánh săng đuých của nó vào giờ ra chơi.
Và rồi, bố đã đến. Bố cũng chẳng hài lòng.
-Hai đứa bay có dừng lại ngay lập tức không? Lũ nhãi! Bố quát lên. Thế nào, thế mà là chơi ngoan đấy hả? Cả khu người ta nghe thấy hai đứa bay hú hét. Hai đứa bay bị làm sao nữa vậy?
-Lỗi tại nó đấy ạ, thằng Alceste nói. Nó bảo rằng chính nó là người có râu đỏ, nhưng không phải thế!
-Phải như thế đấy, tôi kêu lên. Chính tao có bộ râu đỏ!
-Mày chỉ cậy có bố mày ở đây thôi, thằng Alceste nói. Nếu không, đứa nào có râu đỏ thì sẽ biết ngay!
-Đã thế, nếu mày không vừa ý, tôi nói, mày cứa việc cút ra khỏi cái tàu của tao, mày và bè lũ bẩn thỉu của mày!
-Được lắm, thằng Alceste nói, chúng tao sẽ đi và chúng tao sẽ không bao giờ thèm quay lại cái tàu thảm hại của mày!
Và thằng Alceste bắt đầu bỏ đi, nhưng nó quay lại, nó nhặt quả bóng đá lên, và nó nói: " Tao mang luôn cả đại bác của tao, đừng có mà đùa!", và nó ra khỏi vườn, còn tôi, tôi kêu lên với nó rằng tôi rất vừa ý, rằng tôi không bao giờ để nó trèo lên chiếc Đại Bàng Đen nữa, rằng đại bác của nó tôi cóc cần, và rằng chúng tôi sẽ ghét nhau vĩnh viễn. Thế rồi, vì tôi không còn ai để chơi nữa, tôi đi vào nhà. Còn bố, vốn ở cạnh cái cây trong vườn rất lâu, thì cứ trợn tròn hết cả hai mắt. Rồi sau đó, bố đi vào trong nhà và bảo mẹ đưa cho bố thuốc đau đầu.
Dạo này tôi thấy bố kỳ cục kinh lên được.
Đúng như thằng Alceste nó nói với tôi ngày hôm sau, khi tôi đến chơi nhà nó: " Người lớn ấy à, đố mà hiểu được."