KHI TÔI ĐI HỌC VỀ, buổi chiều hôm nay, mẹ đã đợi tôi, miệng nở một nụ cười to tướng.
- Bác bưu tá mang đến cho con một món quà của bà, mẹ bảo tôi.
Thế là tôi thích lắm, bởi vì bà, tức là mẹ của mẹ tôi, luôn gửi cho tôi những món quà hết sảy. Lần này, đó là một cái hộp to, và tôi sốt ruột kinh, và tôi tự hỏi đây phải chăng sẽ là một cái toa mới để cho cái tàu điện của tôi, hay là một cái ô tô xanh bé điều khiển từ xa, hay là một cái máy bay có thể tự bay được, và rốt cuộc tôi cũng đã lột được dây buộc với giấy bọc ra, và đó là một cái hộp trên đó có một thằng người tuyết, trên một cánh đồng toàn tuyết trắng, và viết thế này "Ghép hình cỡ đại, 800 miếng". Ở trong hộp, có hàng đống những miếng gỗ bé được cắt ra. Tôi đã có bộ ghép hình khi tôi còn bé, người ta đã tặng tôi một bộ vào lần sinh nhật năm trước, nhưng tôi chưa bao giờ nhìn thấy nhiều miếng như thế này; cái này có vẻ phức tạp kinh, và tôi tự hỏi phải chăng là tôi không thích bằng một cái toa mới cho cái tàu điện của tôi, một cái ô tô xanh bé điều khiển từ xa hay là một cái máy bay có tể tự bay được.
Và rồi bố đã đi làm về.
- Mẹ gửi cho thằng bé một món quà, mẹ nói với bố.
- Hay thế nhỉ! bố vừa nói vừa cởi áo khoác ra. Lần này thì là cái gì vậy? Một bộ trống phách? Một hộp hoá chất để chế tiểu bom nguyên tử? Hay đơn giản hết sức là mấy ống thuốc nổ?
- Ồ! Em chẳng mong cái kiểu giễu cợt này đâu, mẹ nói. Mọi thứ nhà em làm đều chẳng ra gì hết. Nhưng khi em trai Eugène của anh...
- Đừng có lôi Eugène vào chuyện này, bố nói. Em biết rõ là mẹ em có tài gửi cho thằng bé những món đồ chơi làm cái nhà này rối tung rối mù hết cả.
- Dù sao cũng không phải lần này, mẹ nói.
- Đó là một bộ ghép hình, tôi giải thích.
Bố quay lại, bố nhìn tôi, bố nhìn cái hộp, và rồi bố cầm nó giữa hai tay.
- Một bộ ghép hình? bố nói. Nào, nào! Anh là thích ghép hình lắm, từ khi anh còn bé! Thế rồi anh cực giỏi... A! Xem nào! Tám trăm miếng! Mà có vẻ chẳng dễ đâu nhé, trắng toát như thế này, đấy... Này, Nicolas, nếu con muốn, mình sẽ ghép ngay tức thì!
- Ồ! Vâng. Hết ý! Tôi kêu lên. Mình sẽ ghép hình ở trên thảm phòng khách!
- Không, bố nói. Trên thảm các miếng ghép sẽ xô lệch, thế rồi lúc nào cũng cúi xuống sẽ rất mỏi. Không, đến đây, mình sẽ ghép hình trên bàn phòng ăn.
- Nhưng, mẹ nói, em cần dùng bàn! Mình sắp sửa ăn tối rồi!
- Xời! bố nói. Một tiếng nữa mình cũng chưa ăn đâu mà. Và chỉ trong vòng một tiếng thôi, với hai nhà vô địch như chúng tôi, trò ghép hình sẽ hoàn tất; đúng không, chàng trai?
Tôi bảo rằng đúng, và tôi thích kinh lên được, bởi vì tôi thích chơi cùng với bố. Thế là chúng tôi đem hộp ghép hình vào trong phòng ăn, và sau khi bỏ khăn trải bàn ra, chúng tôi đổ tất cả các miếng ghép ra mặt bàn. Bố, người thành thạo kinh lên được, đã bảo tôi rằng đầu tiên cần phải đặt các miếng ghép với cái mặt có tranh lên trên để nhận dạng, rồi sau đó, tìm những miếng có một cạnh thẳng, bởi vì đó là những miếng làm thành cái khung. Đấy, cái đấy cũng đã mất bao nhiêu là thời giờ; và rồi sau đó, bó bắt đầu ráp các miếng ghép lại. Bố cầm lấy hai miếng ráp vào nhau rất khớp và bố bảo tôi:
- Con thấy chưa? Dễ thôi mà; chỉ cần một chút kiên nhẫn và quan sát.
Bố xoay xở khá là tốt, nhưng tôi thì vất vả hết sức, và tôi hoài công siết bằng các ngón tay, các miếng ghép vẫn không chịu khớp vào với nhau.
- Không, Nicolas, không! bố nói, không được dùng sức, một khi không phải là miếng ghép đúng thì không phải là miếng ghép đúng! Với cả cần phải tham khảo tranh mẫu nằm ở trên nắp hộp... Đấy, con thấy chưa, miếng màu hạt dẻ này ở đâu, sao nào, chắc chắn là cái cành nhỏ ở dưới... Đúng vậy!...
Rất nhanh chúng tôi đã xong một cái khung thật sự. Bố kinh khủng thật.
- Em sắp bàn ăn được chứ? mẹ hỏi.
- Tí nữa thôi, bố trả lời. Bọn anh sắp xong rồi.
Nhưng sau cái khung thì tìm ra được các miếng ghép khó khăn hơn nhiều. Chúng tôi dù sao cũng đã ghép được cái cây phía bên trái, và bố để cho tôi ráp hai miếng, bụp! bụp!
- Món thịt quay xong rồi, mẹ nói. Hai người vui lòng dẹp cái trò này ra khỏi bàn đi, để tôi còn trải khăn.
- Nghe này, bố nói. Em biết rõ là nếu anh dẹp cái trò ghép hình đi thì sẽ phải dỡ nó ra! Mà đã được đến thế này rồi, dỡ đi thì thật đáng tiếc. Chờ một tí nữa, anh bảo em là gần như xong rồi mà.
Nhưng đấy, chúng tôi tiến triển chẳng nhanh lắm, và bố, bố cũng làm như tôi, bố cố ấn để cho các miếng ghép khít vào nhau, nhưng có tác dụng gì đâu; một khi không phải là miếng ghép đúng, thì không phải là miếng ghép đúng!
- Em đã bày bàn ở trong bếp, mẹ nói. Nếu hai người muốn món thịt quay còn ăn được, thì vào ngay đi!
- Đồng ý, bố nói. Nhưng đợi một tí... Nếu bọn anh tìm ra cái đầu thằng người tuyết, thì có thể kết thúc cái món...
- Phải đây không ạ? Tôi vừa hỏi vừa chìa ra cho bố một miếng ghép.
- Ừ phải, phải thật! Hoan hô, Nicolas! Con rất cừ rồi đấy!
Tôi rất chi là tự hào, nhưng mẹ lại nhìn tôi lâu lắm, và mẹ quay vào trong bếp mà không chúc mừng tôi. Thế rồi, bởi vì chúng tôi không thể tìm ra phần còn lại của thằng người tuyết, sau khi đã tìm chán tìm chê, bố bảo rằng chúng tôi sẽ đi ăn tối, và rằng sau đó chúng tôi sẽ tiếp tục.
- Bọn anh đến đây, em à! bố kêu lên.
- Ô! Hai người vội gì cơ chứ; dù sao thì món thịt quay cũng cháy rồi, mẹ vừa trả lời ở trong bếp vừa cười, mẹ vẫn làm thế khi mẹ không hài lòng.
Còn tôi thì rất thích ăn ở trong bếp, cho dù ở đó không có nhiều chỗ lắm; nhưng đúng thật là món thịt quay đã bị cháy. Chúng tôi ăn rất nhanh món tráng miệng, và chúng tôi quay lại phòng ăn.
Đúng thật là khó kinh lên được, cái trò ghép hình ấy, nhưng cũng có tiến triển; chúng tôi đã được gần như cả thằng người tuyết, và một phần cái bầu trời trắng tinh hết cả. Mẹ đã rửa xong bát dĩa, và mẹ ngồi đọc trong phòng khách. Rồi, mẹ đi đến và mẹ nói với tôi:
- Nào, Nicolas! Đến giờ phải đi ngủ rồi!
- Ô! Không đâu ạ, tôi nói. Vẫn còn chưa ghép xong cái hình.
- Nicolas! Khi mẹ nói cái gì, mẹ muốn con phải nghe lời! Mặc kệ cái hình! Mai còn phải đi học!
Thế là tôi bắt đầu khóc lóc, tôi nói rằng thật là không công bằng, rằng bà đã tặng tôi quà, và rằng sau đó tôi còn không được chơi với nó, rằng tôi sẽ viết thư cho bà để mách, rằng tôi thật bất hạnh và rằng tôi sẽ đi khỏi nhà cùng với cái trò ghép hình và rằng người ta sẽ tha hồ mà nhớ tiếc chúng tôi.
- Xời! bố nói, cứ để cho nó mấy phút nữa. Nói cho cùng, bọn anh gần như xong rồi.
- Tuyệt lắm, mẹ nói, tuyệt lắm! Nhưng ngày mai, đến lúc phải lôi nó ra khỏi giường thì anh đi mà lo.
Và chúng tôi tiếp tục chơi, nhưng cái trò chẳng hề tiến triển nhanh, và tôi bắt đầu thấy mệt, và tôi khoanh tay lên trên bàn rồi gối đầu lên, và tôi vừa ngó trò ghép hình vừa nhắm một mắt.
- Nào, Nicolas, mẹ nói, con còn không ngồi thẳng được kìa.
- Nhưng hình ghép chưa xong, tôi nói.
- Ngày mai khi con thức dậy, nó đã xong rồi, mẹ nói. Bố sẽ ghép tiếp khi con đi ngủ. Đi nào, gà con của mẹ.
- Đúng thế, đúng thế, bố nói. Nếu ngừng quấy rầy tôi, thì tôi sẽ làm xong.
Mẹ bế tôi trong tay, tôi chẳng muốn đi tí nào, và rồi tôi đã ngủ trước khi mẹ tắt đèn phòng tôi.
Buổi sáng, khi tôi thức dậy, trò ghép hình vẫn ở nguyên trên bàn phòng ăn; nó cũng tiến triển một chút, nhưng vẫn còn thiếu nhiều để có thể kết thúc. Chúng tôi đã ăn sáng trong phòng khách, và chúng tôi đã ăn trưa trong bếp.
Nhưng chúng tôi sẽ hoàn tất trò xếp hình trước buổi tối nay là cái chắc. Bố đã nói rằng bố sẽ đi làm về sớm, và rằng cả ba chúng tôi sẽ tiến hành xếp thật nghiêm túc.
Bởi vì tối nay có khách, và mẹ nhất định phải cần bàn để dọn bữa tối.