Teen, Giới trẻ
Tác giả: Goscinny & Sempé

Nhóc Nicolas: Những Chuyện Chưa Kể 3

Chương 19: Nha sĩ

CHÚNG TÔI ĂN XONG BỮA TRƯA thì mẹ nói với bố: "Em đã hẹn chiều nay cho Nicolas đến chỗ ông nờ-hát-a-sờ-ĩ."

Bố ngừng gấp khăn, trợn tròn mắt nhìn mẹ và bố hỏi: "Chỗ ông nào?"

- Chỗ ông nha sĩ, tôi giải thích cho bố; con không muốn đi đâu!

Mẹ bảo tôi rằng cần đến chỗ ông nha sĩ, rằng tôi đã bị đau răng nhiều ngày nay rồi và rằng sau khi khám răng tôi sẽ không đau tí nào nữa. Còn tôi, tôi giải thích cho mẹ rằng điều mà tôi lo là trong lúc khám, chứ không phải là sau khi khám. Và rồi tôi nói rằng tôi không còn đau răng tí nào sất và tôi bắt đầu khóc.

Thế là bố lấy tay đập xuống bàn và bố kêu lên: "Nicolas! Con phải biết xấu hổ chứ! Bố không thích cái thói khóc lóc nhè nhẹt; con đâu còn bé bỏng gì nữa, con phải cư xử như người lớn chứ. Ông nha sĩ sẽ không hề làm con đau; ông ấy rất hiền và ông ấy sẽ cho con kẹo. Thế nên con sẽ rất dũng cảm và con sẽ ngoan ngoãn đi với mẹ đến chỗ ông nha sĩ."

Thế là mẹ nói rằng chính bố sẽ đưa tôi đến chỗ ông nha sĩ, bởi vì mẹ cũng đã hẹn cho cả bố nữa. Bố ấy à, bố ngạc nhiên hết sức. Bố bắt đầu nói rằng bố phải đi làm, nhưng mẹ nhắc rằng chiều nay bố nghỉ làm mà, và rằng chính thế nên hôm nay mới phải hẹn với nha sĩ. Còn bố, bố nói bằng giọng rất khẽ rằng răng bố có thể nói là cũng chẳng còn đau nữa, và rằng chuyện đó có thể để sau cũng được. Bố nhìn mẹ, bố nhìn tôi, thế chứ lị, và tôi có cảm tưởng rằng bố cũng muốn bật khóc.

Vì thế sau bữa trưa chúng tôi ra khỏi nhà, bố và tôi, để đến chỗ ông nha sĩ. Không thể nói là chúng tôi cười đùa gì nhiều trong xe. Bố ấy à, tôi chưa bao giờ thấy bố lái xe lặng lẽ đến thế; bố có vẻ suy nghĩ rất lung. Và rồi, không hề nhìn tôi, bố nói: "Nicolas, chuyện đàn ông con giai với nhau nhé. Con nghĩ sao nếu ta bỏ khám răng đi chơi? Ta sẽ làm một tua và ta sẽ không nói gì với mẹ cả. Đùa thế mới là hay." Tôi nói với bố rằng đùa thế chắc chắn là hay và tôi cũng ủng hộ bố, nhưng tôi không tin mẹ sẽ thấy hay với cái trò đùa đó. Bố thở hắt ra và, rất buồn, bố bảo tôi rằng bố chỉ nói thế cho vui thôi. Tôi rất phục bố, bởi vì bố có thể nói cả chuyện đùa khi bố khó chịu.

Chỉ còn đúng một chỗ đỗ ô tô trước nhà ông nha sĩ. "Thật không thể tin nổi, bố nói; lúc muốn đỗ xe thì chẳng có chỗ mà đỗ." Tôi gợi ý với bố rằng chúng tôi cứ đi một vòng quanh tòa nhà, biết đâu cái chỗ kia lại chẳng có người đỗ rồi; nhưng bố nói rằng số sao thì phải chịu vậy, rằng cứ phải thẳng tiến thôi. Bố bấm chuông cửa nhà ông nha sĩ và tôi nói: "Không có ai cả, để hôm khác mình đến vậy." Chúng tôi sắp đi thì cánh cửa mở ra, và một cô gái có vẻ rất hiền bảo chúng tôi vào đi, rằng bác sĩ sẽ tiếp chúng tôi ngay lập tức.

Người ta dẫn chúng tôi vào trong một phòng khách nhỏ. Có các ghế phô tơi, một cái bàn nhỏ có các tạp chí, trên lò sưởi có một cái tượng đẹp bằng kim loại diễn tả một ông trần truồng đang cố kìm mấy con ngựa và, trong một cái ghế phô tơi, có một ông khác, nhưng ông này không bằng kim loại, và mặc đủ quần áo. Chúng tôi ngồi xuống và chúng tôi cầm lấy tạp chí để đọc nhưng không có gì vui thú cả, bởi vì hầu hết trong tất cả các tờ báo đều là các vấn đề răng lợi, với các hình máy móc và những bức ảnh toàn chụp ở trong người người ta; chả đẹp gì mấy. Những tạp chí khác thì khá cũ và bị rách.

Tờ duy nhất tôi thấy vừa ý chính là tờ có Robic mặc may ô vàng trên trang bìa mà người ta giảng giải ông ấy vừa thắng cuộc đua Tour de France như thế nào. Cái ông kia, mà nãy giờ vẫn không nói gì, khi ông ta thấy chúng tôi không đọc báo nữa, bèn bắt chuyện với bố.

"Chắc anh đến đây là để khám cho thằng bé?" ông ta hỏi. Bố trả lời rằng để cho cả hai chúng tôi. Ông kia nói rằng không việc gì phải lo lắng, rằng đây là một nha sĩ rất giỏi. "Ối xời! bố nói, mình có sợ gì đâu, phải không Nicolas?" và tôi, vì tôi rất tự hào về bố, tôi cũng làm như bố: "Ối xời!" Thế là, ông ấy nói rằng chúng tôi như vậy mới phải, rằng ông nha sĩ có bàn tay rất khẽ khàng, khẽ khàng, và ông ấy giải thích cho chúng tôi rằng ông nha sĩ đã cho ông ấy làm một cuộc phẫu thuật trong đó ông nha sĩ đã phải mổ cả lợi, và rằng ông ấy gần như không cảm thấy gì, và ông ấy nói cho chúng tôi hàng đống chi tiết. Tôi ấy à, tôi bắt đầu khóc và cái cô gái mở cửa cho chúng tôi đã chạy tới và cô ấy mang cho chúng tôi hai cốc nước, bởi vì cả bố nữa sắc mặt cũng không được tốt.

Thế rồi ông nha sĩ mở cánh cửa ra và ông ta nói: "Người tiếp theo!" Cái ông kể cho chúng tôi nghe các cuộc phẫu thuật bèn tươi cười bước vào phòng ông nha sĩ. "Con thấy chưa, bố bảo tôi, ông ấy có sợ gì đâu, phải như ông ấy mới được." Bố sắp sửa lấy một tạp chí để đọc thì ông nha sĩ lại mở cánh cửa ra một lần nữa và ông kia đi ra, vẫn tươi cười như cũ. "Sao hả! Bố kêu lên. Đã xong rồi ư?"

- Chứ sao, ông kia nói, tôi chỉ đến trả tiền thôi mà. Giờ thì đến lượt anh đấy, anh bạn tội nghiệp ạ.

Và ông ta vừa bỏ đi vừa cười.

- Người tiếp theo, ông nha sĩ nói, các vị làm ơn nhanh lên cho, ngày hôm nay tôi nhiều bệnh nhân lắm.

- Thế hôm khác chúng tôi quay lại vậy, bố nói, để lúc nào anh có thời gian; chúng tôi đâu muốn làm phiền anh, Nicolas nhỉ?

Tôi ấy à, tôi đã ở trước cửa ra ngoài thì ông nha sĩ nói rằng đừng có dớ dẩn thế, đến lượt chúng tôi rồi và rằng chẳng có lý do gì mà phải lo lắng. Bố nói rằng bố chẳng lo lắng gì sất, rằng bố đã từng ra chiến trường, và bố du tôi lên trước để vào phòng nha sĩ.

Trong căn phòng có đầy máy móc trắng bóng cả lên và có một cái ghế phô tơi to của thợ cắt tóc nữa. "Ai trước đây?" ông nha sĩ vừa hỏi vừa xoa tay. "Để thằng bé trước đi, bố nói, tôi

có thời gian mà." Tôi chỉ muốn nói rằng tôi cũng có đầy thời gian, nhưng ông nha sĩ đã túm lấy tay tôi và cho tôi ngồi vào ghế phô tơi.

Ông ấy hiền kinh lên được, ông nha sĩ ấy, ông ấy bảo tôi rằng ông ấy sẽ không làm tôi đau, rằng ông ấy chỉ đặt cho tôi một tí bột cao để bít lỗ hổng trên một cái răng, rằng tôi chắc chắn đã ăn quá nhiều đồ ngọt, nhưng ông ấy sẽ cho tôi một cái kẹo ca ra men nếu tôi ngoan trong khi ông ấy chữa cho tôi. Ông ấy bảo tôi há mồm, ông ấy nhìn vào trong, ông ấy cạo một tí và rồi ông ấy cầm cái máy có một bánh nhỏ quay tít lại. Bố kêu lên một tiếng khi ông nha sĩ cho cái bánh quay tít ấy vào mồm tôi. Nó hơi rung một tí trong đầu tôi, sau đó, ông nha sĩ cho bột cao vào răng tôi, ông ấy cho tôi súc miệng, ông ấy bảo tôi: "Xong rồi!" và ông ấy cho tôi một cái kẹo ca ra men. Tôi khoan khoái kinh lên được.

Ông nha sĩ bảo bố rằng giờ thì đến lượt bố. Nhưng bố nói rằng bây giờ muộn quá rồi và rằng bố vẫn còn hàng đống thứ phải đi mua. Ông nha sĩ mỉm cười và ông ấy bảo bố phải nghiêm trang chứ. Cái đấy thì tôi chẳng hiểu, bởi vì tôi chưa bao giờ thấy bố tôi nghiêm trang như ngày hôm đó.

Bố ngần ngừ, rồi bố đi chầm chậm về phía cái ghế phô tơi của thợ cắt tóc. "Há mồm ra!" ông nha sĩ nói. Bố chắc đang nghĩ đến cái khác cho nên ông nha sĩ đã phải nhắc lại: "Há mồm ra, nếu không tôi cứ xuyên qua luôn!" Bố nghe theo. Còn tôi, tôi đang ngắm những bức ảnh chụp răng ở trên tường phòng ông nha sĩ thì tôi nghe thấy một tiếng hét lớn. Tôi quay lại và thấy ông nha sĩ lắc lắc tay: "Nếu anh mà cắn tôi lần nữa, tôi sẽ nhổ răng của anh, bất kể cái nào!" Bố nói rằng đó là do căng thẳng quá.

Ông nha sĩ cầm lấy cái bánh quay và tôi bảo trước bố phải chú ý, bởi vì nó cũng hơi rung một tí; thế là bố kêu lên và ông nha sĩ đã yêu cầu bố giữ yên lặng bởi vì điều đó gây ảnh hưởng không tốt đến các khách hàng đang ngồi ở phòng chờ. Cuối cùng, việc đó đối với bố cũng không kéo dài quá và mọi thứ cũng ổn thỏa, ngoại trừ lúc bố đá một cái vào đầu gối ông nha sĩ. Bố ra khỏi ghế phô tơi tươi cười ghê.

- Thế nào, Nicolas, bố bảo tôi, ta lái về nhà thôi nhỉ.

- Ồ! Vâng ạ, tôi trả lời bố.

Và chúng tôi vừa ra khỏi chỗ ông nha sĩ, bố và tôi, hãnh diện kinh lên được, vừa mút người nào người nấy một cái kẹo ca ra men.

Hết Chương 19: Nha sĩ
Thông tin sách