SÁNG NAY, thằng Geoffroy bước vào sân trường, nó dừng lại và kêu lên với chúng tôi: "Ê! Bọn mày! Đến xem tao có gì!" Kinh thế cơ chứ, mỗi lần cái thằng Geoffroy mang cái gì đến trường, là nó không đi đến chỗ chúng tôi: nó đứng ở lối vào sân chơi, nó kêu lên nói với chúng tôi: "Ê! Bọn mày! Đến xem tao có gì!" Thế là, chúng tôi đến xem và nó có một cái bút máy.
- Bố tao cho tao đấy, Geoffroy bảo chúng tôi.
Thằng Geoffroy nó có một ông bố rất giàu lúc nào cũng cho nó hàng đống thứ.
- Bố tao mua cái bút này làm quà cho tao là để khuyến khích tao học tốt, Geoffroy giải thích với chúng tôi.
- Thế là nó đã khuyến khích mày chưa? Thằng Clotaire hỏi.
- Nào tao đã biết đâu, Geoffroy nói, tao có nó mới từ tối hôm qua.
Cái bút máy của thằng Geoffroy hay phết, màu đỏ, có một vòng mạ vàng ở giữa và xung quanh. Thằng Geoffroy chỉ cho chúng tôi làm thế nào để bơm mực, và nó bảo chúng tôi:
- Với cả ngòi bút bằng vàng đấy.
Đến đó thì cả lũ chúng tôi phì cười. Thật vậy đấy, nó là cái thằng dối trá, Geoffroy ấy, nó chỉ có nói nhăng cuội. Nhưng thằng Geoffroy không thích bị chúng tôi cười cợt.
- Xem đây, nó vừa nói vừa giơ cái ngòi bút ra cho chúng tôi. Nó màu vàng và nó nhấp nhánh, chẳng phải vàng là gì?
- Ồ, cái đó chẳng có ý nghĩa gì sất, thằng Rufus nói, mẹ tao tặng bố một cái cà vạt màu vàng nhấp nhánh, thế mà nó có phải bằng vàng đâu. Thậm chí nó còn sinh chuyện với mẹ là nữa là khác, bởi vì bố không muốn đeo cà vạt. Tiếc thế chứ, bởi vì cái cà vạt của bố tao hay phết.
- Mày làm bọn tao bực cả mình với cái cà vạt của bố mày, thằng Geoffroy nói. Cái ngòi bút của tao đây này, nó bằng vàng thật!
- Đưa đây xem nào, Joachim nói, cái thằng chìa tay ra để lấy cái bút, nhưng Geoffroy không muốn đưa nó.
- Nếu mày muốn một cái bút, thằng Geoffroy nói, mày chỉ việc bảo bố mày mua cho mày một cái.
- Mày đã nói gì động đến bố tao thế hả? thằng Rufus hỏi. Thử nhắc lại xem.
Geoffroy kinh ngạc nhìn Rufus.
- Bố mày á? Tao đâu biết tao đã nói gì động đến bố mày.
- Mày biết mà, thằng Rufus giải thích cho nó, về cái chuyện cà vạt ấy ...
- À! Phải rồi! thằng Geoffroy nói, tao nói mày làm bọn tao bực mình với cái cà vạt của bố mày.
Thế là Rufus tát cho Geoffroy một cái, còn Geoffroy, nếu có một thứ gì mà nó không thích, đấy chính là việc người ta tát nó.
- Nếu mày thích, thằng Alceste nói, tao sẽ cầm bút cho mày, trong khi mày đánh nhau với thằng Rufus.
Thế là Geoffroy đưa cái bút cho thằng Alceste và nó đi tát Rufus, cái thằng cũng đang chờ sẵn.
Alceste vặn cái bút ra xem ngòi và thằng Joachim bảo nó:
- Đưa đây xem tí nào.
- Nếu mày muốn một cái bút, thằng Alceste bảo nó, mày chỉ cần làm như thằng Geoffroy nó nói: bảo bố mày mua cho một cái.
Thằng Joachim dẫu gì vẫn rất muốn lấy cái bút, và Alceste, cái thằng hơi bị bất ngờ và tay thì lúc nào cũng đầy bơ dây ra từ mấy cái bánh quết, đã buông cái bút ra khiến nó rơi xuống đất, ngòi cắm xuống trước, bụp!
Đừng có bao giờ đưa cho thằng Alceste những gì trơn quá.
- Bút của tao! Geoffroy kêu lên, cái thằng đã chạy đến.
- Sao nào, thằng Rufus nói, mày không dám nữa hả?
Nhưng thằng Geoffroy chẳng nghe nữa; nó tiến đến chỗ Alceste và nó đẩy luôn cái thằng này.
- Tại sao mày vứt bút tao xuống đất, đồ đần? thằng Geoffroy kêu lên
Alceste ấy à, cái thằng tức giận kinh lên được và nó đá vào cái bút một phát rất mạnh.
- Đã thế thì tao cho cái bút bẩn thỉu của mày biết!
Cái bút văng đến trước mặt Maixent, cái thằng đá luôn cho tôi.
-Chuyền đây nào! Chuyền đây nào! Thằng Eudes kêu lên.
Và tôi chuyền cho thằng Eudes, một quả chuyền khá dài, và thằng Rufus vừa tức giận chạy đến vừa kêu lên:
-Quả đấy không tính! Mày việt vị rồi!
Tôi ấy à, tôi phát phì cười vào chuyện đó, cái thằng Rufus lúc nào mà chẳng thế; vì nó chơi bong kém, nên nó nói rằng những đứa khác phạm lỗi. Nhưng chúng tôi chẳng thể kịp cãi nhau, bởi vì thằng Geoffroy nó keu la đến mức y như rằng: thầy Nước Lèo đã chạy tới. Cái thằng Geoffroy ngu thật!
Thầy Nước Lèo, chính là thầy giám thị của chúng tôi, và với thầy thì đừng có mà đùa!
-Chuyện gì xảy ra ở đây vậy? thầy hỏi.
-Chúng nó là một lũ độc ác và ghen tị! thằng Geoffroy có vẻ tức giận ghê gớm hét lên. Tất cả là bởi vì lũ chúng nó không có ngòi bút bằng vàng!
-Mày cũng thế thôi! Đồ dối trá! Thằng Rufus kêu lên.
-Mày thử nhắc lại ngòi bút của tao không phải bằng vàng xem nào! Thằng Geoffroy kêu lên.
Thầy Nước Lèo trợn mắt nhìn chúng tôi. Hãy nhìn vào mắt tôi đây, tất cả các cậu. Tôi đã chán ngấy việc thấy các cậu cư xử như lũ man rợ và nghe cách cậu kể lể những thứ đầu ngô mình sở rồi. Còn cậu, Geoffroy, hãy bình tĩnh lại và giaiả thích cho tôi nghe chuyện gì xảy ra.
Thế là, thằng Geoffroy kể cho thầy ấy vụ cái bút, nó còn nói rằng chúng tôi là lũ ghen tị, bởi vì bó chúng tôi không bao giờ cho chúng tôi những cái bút cực kỳ như của nó để khuyến khích chúng tôi, và rằng chúng tôi như vậy là cũng đáng, và rằng cái ngòi bút là bằng vàng thật, và rằng cái bút của nó là cái bút đẹp nhất trường, và thầy Nước Lèo nói rằng chuyện đã vậy rồi, hãy bình tĩnh, và rằng chúng tôi trả cái bút lại ngay cho bạn, và rằng chúng tôi hẳn phải thấy xấu hổ vì đã hành động như vậy, lũ đầu bò đầu bướu.
-Này, Geoffroy, thằng Joachim nói, cái bút của mày đây.
Geoffroy sắp sửa cầm cái bút thì thầy Nước Lèo nói:
-Không được, tôi sẽ giữ cái bút này. Tôi tịch thu nó cho đến khi tan học, Mặt khác, ở trong túi tôi thì tốt hơn nhiều ở trong tay các cậu, lũ ăn tàn phá hại!
Thế là thằng Joachim đưa cái bút cho thầy Nước Lèo, và rồi thầy Nước Lèo nhìn thấy những ngón tay của thầy và chúng đầy những mực. Thầy ở yên một lát để nghĩ, và rồi thầy nói:
-Thôi thế này cũng được, Geoffroy, tôi trả cậu cái bút nhưng hãy hứa với tôi là phải ngoan.
-Nếu thầy muốn, thằng Geoffroy nói, thầy có thể giữ cái bút cho đến khi tan học; đấy không phải là một ý tưởng tồi, bởi vì ...
-Geoffroy! Cầm lại bút của cậu! thầy Nước Lèo kêu lên.
Thế là thằng Geoffroy cầm lại cái bút máy, và bởi vì tay nó dính đầy mực, nó bèn chùi đi chùi lại vào tay áo, bởi vì về thằng Geoffroy thì ai muốn nói gì thì nói, song nó rất, rất chi là chải chuốt. Rồi sau đó, nó dỗi chúng tôi cho đến khi thầy Nước Lèo rửa xong tay và kéo chuông vào lớp.
Cô giáo bảo chúng tôi giở vở ra, bởi vì cô sẽ đọc cho chúng tôi một bài chính tả. Thế là thằng Geoffroy bèn lôi cái bút ra, rất chi là tự hào, và cả lũ chúng tôi đã ngạc nhiên lắm ấy. Bởi vì, các bạn không thể không tin, nhưng cái bút trứ danh của thằng Geoffroy, phí cả công có ngòi bằng vàng với cả này nọ, chẳng thể viết nổi một chữ!
Bởi vì như Geoffroy bảo chúng tôi lúc tan học: "Đồ mà mình mua bây giờ lúc nào cũng như thế hết: ngay khi mình động vào, là y rằng đã hỏng"