Ở NHÀ, tất cả chúng tôi đều rất khó xử; sáng mai chúng tôi phải đi đến nhà bà, người ở rất xa, và ở đó ba ngày, và dì Dorothée đã gọi điện nói rằng dì ấy bị ốm và dì ấy muốn bố với mẹ đến thăm dì ấy. Dì Dorothée cũng ở rất xa. Trong nhà, chỉ có mỗi bố, mẹ và tôi là không ở xa.
-Chúng ta sẽ làm gì bây giờ? Mẹ nói. Mẹ gặp chúng mình sẽ mừng lắm... Nhất là Nicolas...
-Thế thì, bố nói, em chỉ cần báo cho Dorothée là chúng ta không thể đến nhà dì ta được. Nói cho cùng, một trận cúm thì cũng chả nghiêm trọng đến vậy. Vì rằng dì ta cứ nói là viêm phổi, nhưng anh còn lạ gì Dorothée, đấy chỉ là cúm thôi.
-Nhưng mình không thể làm thế, mẹ nói. Em cũng vậy, chẳng lạ gì Dorothée; nếu mình mà không muốn đến thì sẽ thành một thảm kịch. Với cả dì có mỗi một mình, tội thân...
-Làm gì, dì ta không hề một mình! Bố kêu lên. Dì ta còn đầy bạn nữa, Dorothée ấy. Với cả nói riêng giữa chúng ta, anh luôn tự hỏi không hiểu thế nào mà dì ta lại có bạn bè được, với cái tính ấy!
-Đây không phải là lúc để tranh cãi về chủ đề gia đình, mẹ nói. Vấn đề là chúng ta không thể từ chối không đến nhà Dorothée.
-Thế thì đến nhà Dorothée, bố nói. Em biết rồi, anh ấy à, đến nhà Dorothée hay nhà mẹ em...
-Ồ, em biết thừa rồi, em nói. Nếu em trai Eugène của anh mà gọi thì anh sẽ đi ngay, cho dù anh có phải lết bằng đầu gối hàng cây số; nhưng vấn đề không phải thế... Chúng ta sẽ làm thế nào với Nicolas đây? Chúng ta không thể đưa nó đến nhà Dorothée được. Trước tiên là thế sẽ rất chán đối với nó, sau đó, anh biết Dorothée thế nào rồi đấy, nhất là khi dì ấy ốm; dì ấy không chịu nổi tí tị ầm ĩ nào, và dì ấy không hề dễ tính với trẻ con. Và chúng ta không thể để Nicolas ở nhà một mình...
-Gửi ai bây giờ? A, giá mà anh không cãi nhau với ông Blédurt... Có lẽ là em sẽ sang hỏi ông ấy...
-Hỏi Blédurt? Bố kêu lên. Không đời nào! Chính lão ấy phải đến xin anh tha lỗi! Đừng có đùa!
Mẹ thở dài một cái, bố gãi cằm, bố nhìn tôi, bố nhìn mẹ, và bố nói:
-Anh có một ý, nhưng mà Nicolas phải đồng ý mới được
-Ý gì? Mẹ hỏi và tôi cũng hỏi.
-À ý này, bố nói. Nicolas có thể đi một mình đến nhà mẹ em.
-Một mình, mẹ kêu lên... Một mình thế nào?
-Rất đơn giản, bố giải thích. Sáng mai, chúng ta cho nó ra tàu, anh bảo người soát vé để ông ta quan tâm đến nó, và chúng ta sẽ báo trước với mẹ em để bà ra đón nó khi tàu đến. Không phải đổi tàu, đây là tàu chạy suốt, với cả Nicolas là một cậu chàng lớn tướng rồi, phải không Nicolas?
-Phải rồi! tôi kêu lên.
-Như thế có họa là điên! Mẹ kêu lên.
-Phải rồi, nào, mẹ, phải rồi, đi nào mẹ! tôi kêu lên.
-Không, không và không! Mẹ nói.
-Thế thì anh chịu chẳng biết chúng ta phải làm gì, bố nói.
-Phải rồi, phải rồi! tôi kêu lên. Con muốn đi một mình đến nhà bà! Con muốn đi một mình đến nhà bà!
Thế rồi tôi bắt đầu chạy trong phòng khách, và tôi nghĩ rằng kể cho bọn bạn ở trường rằng tôi đã bắt tàu một mình thì hết sảy kinh lên được. Bọn nó sẽ cáu sườn phết, nào!
-Nhưng nó còn bé thế, mẹ nói.
-Không, con không còn bé, tôi kêu lên.
-Với cả, bố nói, đừng quên là nó đã từng đi du lịch không cần chúng ta khi nó đi nghỉ ở trại hè.
-Nó không đi một mình, mẹ nói. Có hàng chục đứa trẻ khác và các đội trưởng trông chừng chúng nó... Với cả lúc về thì chúng ta sẽ làm thế nào?
-Lúc về, bố nói, thì rất dễ; từ nhà Dorothée, chúng ta sẽ đi ô tô đến nhà mẹ em để đón Nicolas, và cả ba chúng ta sẽ cùng về.
-Hết ý! Hết ý! Tôi kêu lên.
Tôi còn chạy một phát xung quanh cái bàn nhỏ có cái đèn, và mẹ nói rằng thôi được, mẹ sẽ đi gọi điện cho bà, và nếu bà đồng ý thì lúc đó hãy hay.
-Khi mẹ gặp bà trên điện thoại, mẹ giải thích cho bà chuyện dì Dorothée, và rồi mẹ nói với bà về tôi.
-Đấy là cách duy nhất, mẹ à, mẹ nói. Bọn con đã nghĩ đủ cách rồi, và ... Vâng, Có chứ..., con biết ... Mẹ nghe này, Mẹ có nghe con nói không đấy?... Thế thôi. Hoặc thế, hoặc thôi luôn. Mẹ có thể cũng có lý, rõ rồi, nhưng mà nếu mẹ không đồng ý, bọn con sẽ không thể đến được như đã hứa. Cả bọn con và Nicolas đều không...
Tôi ấy à, tôi sốt ruột kinh lên được, và tôi lấy tay khua khoắng hàng đống phát, và rồi tôi chạy xung quanh mẹ, và rồi mẹ nói:
-Được rồi! Vâng, bọn con sẽ cho nó lên chuyến 8giờ 27... Có chứ, bọn con sẽ báo với trưởng tàu... Đúng vậy... Và bọn con sẽ đến đón nó vào Chủ nhật... Con hôn mẹ... Có chứ! Có chứ!
Mẹ gác điện thoại, mẹ nhìn tôi, và mẹ nói:
-Bà của đồng ý rồi, Nicolas; con sẽ đi tàu một mình.
Thế là tôi sợ kinh lên được.
Mẹ nói rằng phải vào bàn ăn thôi, bởi vì sang mai chúng tôi phải dậy từ sớm, và tôi chẳng thấy đói tí nào, và trong bữa ăn, không ai nói năng gì, và rồi sau đó bố hỏi tôi:
-Ít nhất thì con không sợ đấy chứ?
Tôi ấy à, tôi lắc đầu bảo không.
-Mà dĩ nhiên là thế rồi, bố nói. Nicolas của bố là đàn ông mà; đàn ông thì chẳng sợ. Với cả con sẽ thấy tất cả sẽ diễn ra ổn thỏa; nào, đi ngủ thôi, đại lữ khách!
Khi rời khỏi bàn ăn, tôi đi về phía cái máy điện thoại, và mẹ hỏi tôi:
-Con làm gì thế, Nicolas?
-À, tôi nói, con sẽ gọi cho thằng Alceste để kể cho nó
-Hãy để cho cậu bạn Alecste của con được yên, bố vừa nói vừa cười. Con sẽ kể cuộc phiêu lưu của con cho cậu ta khi quay về. Bây giờ thì đi ngủ đi, bởi vì ngày mai, sẽ có cả một ngày dài mệt nhọc đang đợi con đấy!
Tôi đi ngủ, và tôi rất căng thẳng, và rồi tôi có một cục nghẹn trong họng, bởi vì đúng thế, ra đi một mình thế này, có thể là rất tốt, nhưng nếu mình bị lỡ cái ga mà mình cần xuống, hoặc là bà không ở ga để chờ mình, đến thế thì tôi sẽ làm cái gì, và tôi mãi chẳng ngủ được, thế rồi ánh điện được bật lên, mẹ nghiêng mình xuống tôi, và mẹ bảo tôi:
-Dậy đi đồ lười! Muộn rồi. Nhanh lên nếu con không muốn bị nhỡ tàu.
Trong ô tô, khi rag a, mẹ cho tôi hàng đống lời khuyên; mẹ bảo tôi phải hết sức chú ý xuống tàu ở ga có bà đón, đừng đi lại trong hành lang tàu, đừng nói chuyện với những người lạ, phải thận trọng trong khi bước xuống toa, và phải gọi điện đến nhà dì Dorothée ngay sau khi tôi đến nhà bà.
-Sao không để cho nó được yên nhỉ, bố nói. Nó sẽ xoay sở rất giỏi. Phải không? Nicolas?
Tôi ấy à, tôi gật đầu bảo phải.
Ở ga, bố mua vé cho tôi, và rồi mẹ mua cho tôi mấy tờ họa báo để đọc trên tàu. Còn tôi, tôi nắm tay bố rất chặt, và tôi có một cái cục to đùng nghẹn ở trong họng, và rồi, tôi không muốn đến nhà bà nữa. Trên bến, có hàng đống người, thế rồi bố nhìn thấy ông soát vé, bố đến nói chuyện với ông ấy, và rồi sau đó, bố trở lại cùng ông ấy.
-Hành khách của chúng ta đây hả? ông soát vé vừa hỏi vừa cười. Được rồi, các vị yên tâm, tôi sẽ để ý đến cháu và cháu sẽ được giao tới bến không phiền hà gì. Chúng tôi quen rồi mà.
Ông soát vé đưa tay xoa đầu tôi, rồi ông ấy quay lại giải thích cho một bà đây đúng là chuyến tàu 8 giờ 27, vâng đúng thế thưa bà, rằng ông ấy biết chắc.
-Thế nào, con nghe rõ chưa, Nicolas? Mẹ bảo tôi. Đừng quên xuống tàu ở ga của bà, đừng lang thang trong hành lang tàu, đừng nói chuyện với người lạ, bước xuống toa phải để ý kỹ, và gọi điện đến nhà dì Dorothée cho bố mẹ, ngay khi...
-Em đã nói với nó tất cả những thứ ấy rồi, bố nói. Giờ hãy lên tàu đi thi thôi.
Chúng tôi bước lên toa, chúng tôi đến trước một buồng, và bố nói rằng đây rồi, và rằng chỗ của tôi là ở bên cạnh cửa sổ.
-Thế hay lắm, bố nói. Như vậy con có thể ngắm lũ bò ngang qua.
Bố cho va li của tôi vào lưới hành lý, mẹ đưa cho tôi các quyển họa báo, cái gói có bánh mì, sô cô la và chuối, mẹ bảo tôi phải chú ý xuống ga tàu của bà, đừng nói chuyện với những người tôi không biết, phải thận trọng khi bước xuống toa, và nhất là đừng quên gọi điện tới nhà dì Dorothée ngay khi tôi đến nơi.
-Đến giờ rồi, bố nói. Đi ngoan nhé, thỏ con, con trai lớn tướng của bố.
-Ồ! Nghe này, mẹ nói. Đúng là điên thật đấy. Giá em cứ tự đi nói với ông Blédurt...
-Thôi nào, thôi nào, tàu sắp đi rồi! bố nói.
Tôi không muốn đi tí nào, Tôi ấy à, điều tôi muốn là đi đến nhà dì Dorothée cùng bố mẹ, thế rồi bố mẹ đã ôm hôn tôi hàng đống lần, và rồi mẹ cho tôi hàng đống lời khuyên mà tôi không hề nghe thấy, thế rồi bố kéo tay mẹ, thế rồi bọn họ ra khỏi buồng tàu, thế rồi tôi thấy họ ở trên bến, thế rồi bọn họ không có vẻ tươi cười, cho dù bố vẫn cứ nở một nụ cười to tướng trên miệng, thế rồi con tàu bắt đầu chạy, và tôi muốn khóc kinh lên được.
Có một đống người ở trong buồng tàu, nhưng tôi không dám nhìn họ, tôi quay mặt về phía cửa sổ, tôi siết chặt tay vào cách quyển họa báo với cái gói có bánh mì, sô cô la và chuối, và tôi sợ sẽ ngủ quên rồi lỡ cái ga của bà kinh lên được, thế rồi những người trong buồng không nói gì và bọn họ đọc báo, và rồi đến lúc tôi mừng kinh lên được khi cánh cửa mở ra và người soát vé bước vào để thu vé, và ông ấy bảo tôi:
-Thế nào, cậu cả, mọi thứ như ý chứ? Nào, đừng có khó chịu; bác sẽ ở chỗ cháu khi tới lúc phải xuống. Nhất trí chưa?
Thế rồi, thật tiếc, ông soát vé lại đi, và tôi chỉ sợ là ông ấy quên không đến chỗ thôi. Những người trong buồng nhìn tôi, và có nhiều người mỉm cười, nâhts là một bà béo, và tôi nhìn qua cửa sổ, và có các nhà máy, và các đường dây điện thoại lúc nào cũng nhô lên rồi lại thụt xuống, và tôi sẽ xin bà cho tôi tọi điện thoại cho thằng Alceste sau khi đã gọi cho bố mẹ ở nhà dì Dorothée,
Đã có các nhà máy khác, và các ga, và các ngôi nhà, và các cánh đồng, và trong lúc không
ai để ý, tôi đã ném cái gói xuống dưới gầm ghế, bởi vì tôi không đói, và tờ giấy đã bẩn hết cả và tôi bị dây đầy sô cô la ra tay.
Tôi lau bằng một quyển họa báo, mà tôi cũng ném xuống dưới gầm ghế, và tôi tự hỏi sẽ làm gì nếu bà không chờ tôi ở ga, và chúng tôi đi qua một cái cầu kêu ầm ĩ kinh lên được, và tôi biết cái cầu này, và tôi chỉ muốn ra hành lang tìm ông soát vé để bảo ông ấy đừng quên đến báo cho tôi khi đến nơi, thế rồi, thật hết sảy, ông soát vé bước vào buồng, thế rồi ông ấy bảo tôi:
-Cậu cả, sắp đến đây rồi! Bác sẽ lấy va li của cháu xuống. Cứ ở yên đấy.
Thế rồi, vừa cầm va li, ông soát vé vừa đi kèm tôi cho tới tận cửa toa, con tàu bắt đầu chạy chậm lại, chúng tôi đã tới ga, và kia, trên bến, tôi đã thấy, ồ! Hết sảy thật, bà đang đứng ngó và có vẻ lo lắng ghê phết.
-Thỏ con! Cục cưng! Cháu yêu! Gà con! Bà vừa kêu vừa ôm lấy tôi. Sao bà lo thế cơ chứ! Ôi bà tự hào về con lắm, cậu chàng đi mà có mỗi một mình. Chắc cháu cũng sợ đấy nhỉ, cục cưng tội nghiệp của bà!
-Đâu có ạ, tôi nói.
Thế rồi chúng tôi ra khỏi ga, bà chìa tay ra cho tôi, và tôi giúp bà qua đường.