CHÚNG TÔI ẤY À, THẬT HẾT SẢY, CHÚNG TÔI SẼ ĐI NGHỈ HÈ và bao giờ cũng vậy, trước khi đi, mẹ nói rằng cần phải sắp dọn nhà cửa, phủ vải đồ đạc, cất thảm và ri đô, đặt hàng đống băng phiến, cuốn đệm và cho các thứ vào tủ hốc tuờng và tầng áp mái. Còn bố, bố bảo rằng bố chẳng thấy chuyện đó có ích gì cả, bởi vì lại phải để các thứ đâu vào đấy khi chúng tôi quay về, và mẹ trả lời bố rằng ở nhà mẹ của mẹ lúc nào cũng làm như vậy; thế là bố bắt đầu nói về bà, thế rồi mẹ nói rằng đấy không phải là những thứ để nói trước mặt thằng bé và rằng mẹ sẽ quay về nhà bà mẹ tội nghiệp của mẹ, và bố nói rằng thôi đuợc rồi, được rồi, rẵng mai bố sẽ dọn, nhưng bố không hề.
Chính vì thế mà sáng nay, sau khi bố đi làm, mẹ đeo một cái tạp dề to, mùi soa quấn trên đầu, và mẹ bảo tôi: "Chúng ta sẽ làm cho bố ngạc nhiên: trước bữa trưa, chúng ta sẽ sắp dọn phòng khách và phòng ăn." Tôi ấy à, tôi bảo cực kỳ, và rằng tôi sẽ giúp kinh lắm. Mẹ ôm hôn tôi, mẹ nói rằng tôi là con trai lớn tướng của mẹ và rằng đôi lúc mẹ tự hỏi không biết bố có nên lấy tôi làm gương hay không: Mẹ cũng bảo tôi phải chú ý và cố đừng làm gì ngu ngốc. Tôi hứa là tôi sẽ cố.
Mẹ lấy chìa khóa tầng áp mái, và rồi mẹ đi tìm cái túi băng phiến. "Thế còn con thì làm gì? Thế còn con thì làm gì?" tôi hỏi. "Con ấy à, con giữ chìa khóa tầng áp mái," mẹ bảo tôi, và rồi mẹ lại ôm hôn tôi lần nữa. Chúng tôi vào phòng khách và mẹ bắt đầu để các viên băng phiến xuống dưới đệm ghế tràng kỷ và ghế bành. "Như thể lũ nhậy mất dạy sẽ không đến ăn đồ phòng khách" mẹ giải thích cho tôi. Hình như là băng phiến rất kinh khủng đối với bọn nhậy, nhưng hình như thế nào thì tôi không biết rõ lắm. Alceste, một thằng bạn rất to béo ở trường và lúc nào cũng ăn luôn mồm, bảo tôi rằng theo ý kiến của nó, băng phiến sẽ làm lũ nhậy bị đau bụng. Nó ấy à, nó đã một lần thử ăn băng phiến, và nó không thể nuốt nổi, nó đã phải khạc ra, thế và để thằng Alceste phải khạc ra thứ gì, thứ đó cần phải thực sự là thậm tệ. Tuy nhiên, tôi rất thích cái mùi của băng phiến, cái mùi chúng tôi sắp đi nghỉ hè. Còn bố thì bố không thích. Khi trời bắt đầu trở lạnh và bố lôi áo khoác từ tủ hốc tường ra, bố đã cáu bởi vì bố nói rằng cái mùi này có thể giết nhậy đấy, nhưng nó khiến các bạn bố phì cười, và mẹ trả lời bố rằng nếu ngược lại thì mới là đáng lo.
Sau cái quả băng phíến, mẹ đi tìm các bao vải để bọc đồ. "Còn con, còn con, con giúp một tay nhé?", tôi hỏi. Mẹ trả lời tôi rằng mẹ sẽ cần đến tôi ngay thôi, vàmẹ bắt đầu bọc các bao vải vào, và đấy đúng là một việc kinh cực, bởi vì hình như là các bao vải đã co lại sau khi giặt, và đem bọc các ghế phô tơi thì rất mệt, giống y như là cái áo sơ mi xanh của bố, nhưng mẹ nóirằng đó là do bố to ra, và bố bắt đầu cười nhạo và bố nói rằng có ai đời lại to ra đằng cổ.
Mẹ, người rất tuyệt vời, đã bọc đuợc các bao vải, nhưng mẹ có vẻ khá mệt. "Thế con, con thì làm gì?", tôi hỏi. "Con sẽ đưa cho mẹ chìa khóa tầng áp mái" mẹ bảo tôi. Thế mà tôi đã không tìm thấy cái chìa khóa và tôi bắt đầu khóc và tôi nói rằng nó có thể đã rơi xuống một cái ghế phô tơi khi tôi xem mẹ đặt băng phiến. Mẹ thở dài một cái, mẹ ôm hôn tôi, mẹ bảo tôi rằng không sao cả, con yêu, mẹ tháo các bao vải ra, Và rồi tôi Iại tìm thấy cái chìa khóa trong túi tôi, ở bên dưới các viên bi, cái khăn mùi soa và mẩu dây. Mẹ lại có vẻ không hài lòng lắm khi tôi tìm thấy chìa khóa, và mẹ vừa bọc lạicác bao vải vừa nói thầm thì các thứ mà tôi không thể nghe được.
"Thế bây giờ thì con làm gì?", tôi hỏi. Mẹ trả lời rẵng tôi lên phòng chơi cho tử tể, thề 1à tôi bắt đầu khóc và tôi nói rằng thật là bất công, rằng tôi chỉ muốn giúp, nhưng mà có ai để ý đến tôi đâu, và một khi đã như thế thì tôi sẽ bỏ nhà ra đi và tất cả mọi người sẽ tha hồ mà nhớ tiếc tôi. Mẹ bảo tôi "Thôi, được rồi", và mẹ bảo rằng tôi sẽ giúp mẹ đẩy đồ đạc để nhấc thảm ra. Đó đúng là một công việc kinh khủng, nhưng chúng tôi đã làm ngon lành, kể cả là tôi có đánh vỡ cái bình xanh lam ở trên tủ buýp phê, nhưng điều đó cũng không quan trọng bởi vì chúng tôi vẫn còn những cái bình khác mà tôi chưa đánh vỡ. Còn thảm, chúng tôi cuộn chúng lại, và rồi chúng tôi để chúng ở lối ra vào để bố có thể đem cất đi.
Mẹ đi tìm cái thang để tháo ri đô. "Còn con, còn con, con thì làm gì?", tôi hỏi mẹ. "Con ấy à, con sẽ giữ thang để cho mẹ khỏi ngã," mẹ trả lờí tôi. Thế rồi, mẹ nhìn đồng hồ và mẹ đi đặt món thịt quay vào trong lò để đến bữa trưa nó còn chín. Thế là tôi, tôi quyết định làm cho mẹ ngạc nhiên to, và tôi trèo lên thang để tháo ri đô. Nhưng bởi vì tôi vẫn còn hơi bé, nên tôi đã phải kê hai quyển từ điển lên trên thang. Sau từ điển thì mọi thứ rất ổn, nhưng đùng một cái, tôi nghe tiếng mẹ quát: "Nicolas! Con có xuống ngay không thì bảo!" Thế là tôi bị run rẩy, y như thằng Clotaire khi nó bị cô giáo đánh thức trong lớp, và tôi ngã xuống cùng với ri đô và thanh treo rèm. Tôi không đau lắm, nhưng tôi dẫu sao cũng bắt đầu khóc, vì như thế mẹ không quát tôi và mẹ bảo tôi: "Thôi, thôi, chỉ đau tí ti thôi mà', và thế là ổn thỏa, rồi mẹ dẫn tôi vào trong phòng tắm, mẹ dấp nước lên đầu tôi, mẹ ôm hôn tôi và mẹ bảo tôi rằng tôi đã giúp mẹ đủ rồi, nhưng tôi thì muốn tiếp.
Mẹ đã tháo xong ri đô, và rồi tôi giúp mẹ để chúng vào trong cái rương to ở tầng áp mái, và tất cả đều diễn ra rất tốt, trừ cái ngón tay mà tôi đã bị kẹp với cái nắp rương, và khi ấy tôi khóc thật bởi vì cái ấy đau kinh lên được, và nó không phải chỉ là đau tí ti, như mẹ đã bảo trong lúc mẹ băng cho tôi. Đúng thế đấy, nói cho cùng!
- Được rồi, mẹ nói, tất cả đã xong. Từ bây giờ cho đến khi đi nghỉ, chúng ta sẽ dùng bữa trong bếp.
Thế rồi chúng tôi ra ngoài vườn để nghỉ ngơi và đợi bố. Mẹ có vẻ rất mệt, và đúng thật là may lại có tôi ở đây để giúp mẹ.
- Bố sẽ phải ngạc nhiên khi bố biết rằng chúng ta đã sắp dọn tất cả! mẹ nói.
Và rồi chúng tôi nhìn thấy bố về. Và chính bố mới là người làm chúng tôi ngạc nhiên, bởi vì khi bố bước vào vườn bố đã nói: "Em ơi, tối nay thì phải tốn kém mất công đấy. Sếp anh và vợ ông ta đến ăn tối!"
Và khi tôi bảo mẹ rằng tôi sẽ giúp mẹ xếp đặt lại đâu vào đấy, mẹ đã òa khóc.