TỐI QUA, XE CAM NHÔNG CỦA CỬA HÀNG đã dừng lại trước nhà và hai người đàn ông đã mang vào một gói lớn phẳng tẹt.
- Đây là cái gương phòng khách, em ơi!, bố mở cửa rồi kêu lên.
Và mẹ đi tới, nhìn cái gói rồi nói rằng, trời ơi, ở trong cửa hàng, cái gương đâu có to thế này.
- Thế mà đúng là kích cỡ mình đã yêu cầu đấy, bố vừa nói vừa cười. Nó ở sau tràng kỷ thì thật tuyệt. Ăn tối xong anh sẽ treo ở đó.
- Không đời nào!, mẹ kêu lên. Một tấm gương ngần này tiền, anh quên đi nhé! Chắc chắn là anh sẽ làm vỡ nó!
- Cứ nói thẳng là anh vụng về đi xem nào, bố trả lời. Dù sao chăng nữa chúng ta cũng không mua cái gương này rồi chỉ để nó xuống đất. Cần phải treo nó lên và anh sẽ treo nó.
- Nhưng anh à, mẹ nói, hỏi nhờ ai đó biết làm sẽ là thận trọng hơn... Em biết là anh thích làm này nọ linh tinh, nhưng rốt cuộc...
- Nghe này, bố nói, anh biết rõ cái gương này dễ vỡ và nó rất đắt, chính vì thế mà việc em thiếu tin tưởng cũng không làm anh bực mình; nhưng em sẽ nhờ ai treo cái gương này? Thế rồi, kể cả em tìm được ai đi nữa, đừng quên mai là Chủ nhật, và ít nhất thì ta cũng phải đợi đến thứ Hai hoặc thứ Ba mới treo được nó lên. Và trong khi cứ để thế, chẳng cố định vào đâu, tấm gương dễ bị trượt đi và vỡ... Chỉ cần chấn động một cái, và rắc!
- Chú ý chứ!, mẹ kêu lên.
- Đừng có lo, bố nói. Nói tóm lại, quyết định thế đi; sau bữa tối, anh sẽ treo cái gương này lên, và ta không nói về việc này nữa. Đồng ý chứ?
- Thôi được, nhưng anh sẽ phải thận trọng, mẹ nói, có vẻ đã hơi yên tâm một tí.
- Còn con, con sẽ giúp bố, tôi nói để làm mẹ yên tâm hoàn toàn.
Mẹ nhìn tôi, mẹ há miệng ra, và mẹ ngậm miệng lại và rồi mẹ đi vào bép để chuẩn bị bữa tối.
Đến bữa, mẹ hầu như không ăn gì, ấy thế mà đấy là bữa rất ngon, có món thịt quay, thế rồi bố vo tròn khăn ăn, và bố nói:
- Anh sẽ đi lấy dụng cụ và thang.
Bố đi, bố quay lại với dụng cụ và thang, và chúng tôi đi vào phòng khách, bố, mẹ và tôi. Mẹ đã giúp bố di chuyển cái tràng kỷ, và rồi bố cầm lấy cái gương.
- Anh sẽ đặt nó áp vào tường, bố bảo mẹ, còn em hãy nói cho anh nó đã thật ở giữa chưa.
- Con sẽ giúp bố, tôi nói.
- Không được, Nicolas!, mẹ kêu lên.
- Tại sao không ạ?, tôi hỏi. Nó rất nặng, còn con thì...
- Nicolas!, mẹ hét lên, con làm ơn đừng có cãi lại khi mẹ đã bảo con cái gì. Mẹ không muốn con động đến cái gương này! Con hiểu chưa ?
- Thế này thì thật là bất công, tôi nói. Con chỉ muốn giúp, thế mà còn mắng con. Thật là quá thể!
Và tôi bắt đầu khóc lóc, và tôi dậm chân xuống đất nhiều phát, và mẹ hỏi mẹ đã làm gì nên nỗi hả trời. Nhưng sau đó, vì mẹ rất hết sảy, mẹ đã ôm hôn tôi, mẹ an ủi tôi, mẹ yêu cầu tôi phải ngoan, và bố kêu lên:
- Thế đã xong được chưa hả? Cái của này thì nặng, mà tôi thì cứ chờ người ta để ý hộ tôi chứ lị, không tôi thả rơi cả bây giờ!
- Đừng!, mẹ kêu lên.
- Được, thế thì Nicolas đi lấy một cây bút chì. Còn em, hãy nói xem thế này đã ngay chưa, bố đỏ mặt tía tai lên nói.
Thế rồi tôi đi tìm bút chì, và khi tôi quay lại, bố, giờ còn đỏ hơn cả trước, bảo tôi vạch bút chì xuống ngay dưới cái gương, ở trên tường, và tôi rất là thích, bởi vì nói chung người ta không bao giờ để cho tôi viết gì trên tường phòng khách.
Thế rồi, bố đặt cái gương xuống đất, bố xoa các ngón tay, và bố nói rằng đâu sẽ vào đó.
- Anh có thực sự tin..., mẹ nói.
Thế là bố rất chi là tức, bố nói rằng bố chán ngấy rồi, rằng bố muốn người ta để bố yên, rằng nếu không thể nào bố cũng sẽ làm vỡ cái gì, và rằng thật không thể nào chịu nổi, chứ còn gì nữa, xét cho cùng.
- Được rồi, được rồi, mẹ nói, em sẽ đi rửa bát. Em thấy không xem thì hơn.
Thế rồi mẹ đi, và bố bắt đầu khoan các lỗ thủng vào tường, và rồi bố nhìn cái gương, bố gãi đầu, và bố nói:
- Ít nhất cũng phải có ai đó giúp tôi nâng cái gương này lên, trong khi tôi treo...
- Thì con đây, tôi nói. Con có thể giúp bố.
- Đúng vậy, Nicolas của bố, bố nói. Thế thì con hãy giúp bố bằng cách tìm ông Blédurt. Với ba chúng ta thì bố chắc chắn mình sẽ làm được ngon lành.
Thế là tôi chạy tới tận nhà ông Blédurt; cũng không xa, bởi vì đây là hàng xóm của chúng tôi. Tôi bấm chuông và khi ông Blédurt mở cửa, tôi liền bảo ông ấy đến giúp chúng tôi treo gương.
- A! Ông Blédurt nói, họ vừa mang đến là một cái gương hả?
Và ông Blédurt quay vào trong nhà ông ấy, rồi ông ấy kêu lên:
- Mình à! Đó là một cái gương!
Thế rồi, ông ấy bảo tôi rằng ông ấy sẽ sang giúp chúng tôi ngay lập tức, và rằng ông ấy sẽ tranh thủ mang trả luôn chúng tôi mấy cái ly uống sâm banh mà bố và mẹ đã cho bọn họ mượn cái tối mà ông Blédurt tiếp sếp ông và sếp bà của ông ấy.
Tôi quay về nhà cùng với ông Blédurt, người mang một khay ly uống sâm banh, thứ mà chúng tôi hầu như không bao giờ lấy ra ngoài tủ buýp phê.
- A! Anh đây rồi, Blédurt, bố nói. Anh giúp tôi một tay để treo cái gương này.
- Đồng ý, ông Blédurt nói. Tôi trả anh mấy cái ly. Cảm ơn nhiều, chúng rất được việc; tôi để chúng ở đâu đây ?
- Tôi làm sao biết được, bố nói, anh cứ việc để trên cái ghế, đấy, chúng tôi sẽ sắp xếp sau. Còn bây giờ, anh sẽ làm thế này: anh hãy đỡ cái gương, ở phía dưới, đấy, như thế... Tốt... Giữ chắc...
- Ái ui! Ái ui! Tôi buông đây!, ông Blédurt kêu lên.
Nhưng đó là trêu, và cả hai bọn họ bắt tay vào việc, và tôi giúp họ kinh lên được, bởi vì bố nói rằng tôi sẽ là người cầm các cái vít rồi sẽ đưa cho bố mỗi khi bố cần.
Thế rồi, bố đã treo xong cái gương, và nó dính chắc vào tường, thật hết sảy và gần như ngay ngắn.
- Xong béng!, bố nói. Không ngon xơi đâu nhé! Rốt cuộc đã xong! Nicolas, con trai, giờ thì hãy đi gọi mẹ con.
Thế rồi tôi chạy vào bếp và tôi mở cửa bếp một phát, tôi nghe thấy một tiếng kêu lớn, và tôi thấy mẹ, đang trợn tròn mắt và đang bê hàng đống đĩa trên tay.
- Nicolas!, mẹ hét lên. Mẹ đã bảo con hàng trăm lần đừng có mở cửa bếp như một thằng rồ cơ mà! Con suýt nữa thì làm cho mẹ đánh rơi cả chồng đĩa!
- Đến mà xem, mẹ! Đến mà xem!, tôi kêu lên.
Thế là mẹ để chồng đĩa xuống bàn bếp và mẹ theo tôi vào phòng khách.
- Hả?, bố hỏi khi mẹ đi vào. Thế nào, em nói gì về cái gương của em, và tiếp nữa là về chồng của em, hả?
- Đúng là tuyệt vời! Tuyệt vời!, mẹ nói, và mẹ ửng hồng hết cả người.
- Cần phải công bằng, bố nói, tôi sẽ không làm gì được nếu không có sự giúp đỡ của hai phụ tá xuất sác; tôi xin kể ra các ông Blédurt và ông Nicolas!
Tất cả chúng tôi đều cười, và mẹ ôm hôn bố, mẹ ôm hôn tôi, và mẹ bắt tay ông Blédurt.
- A! Các ông trẻ, mẹ nói, các ông trẻ không thể biết tôi đây đến nhẹ cả người thế nào!
Và mẹ buông mình xuống ghế. Không phải cái ghế có các ly uống sâm banh. Không, cái khác kia.
Tất cả mọi người đều rất hài lòng, và tôi cũng vậy. Và rồi, tôi ngạc nhiên ghê, bởi vì tôi cần phải nói với các bạn rằng cho đến cùng, tôi cứ ngỡ hẳn ai đó sẽ làm vỡ cái gì cơ!