Teen, Giới trẻ
Tác giả: Goscinny & Sempé

Nhóc Nicolas: Những Chuyện Chưa Kể 3

Chương 5: Pa tanh

CÓ NHŨNG ĐỨA BẠN mang hàng đống thứ đến trường. Ví dụ nhu thằng Cyrille, một lần, đã mang đến một con chuột bạch, nhưng điều đó khiến cô giáo chẳng những không hài lòng tí nào mà còn kêu toáng lên khiến con chuột nó sợ. Thằng Cyrille đã bị đuổi ra khỏi lớp cùng với con chuột, thật đáng tiếc, bởi vì chúng tôi thích con chuột, nó rất chi là hay. Eudes, cái thằng rất khỏe, một lần đã dến cùng với đôi găng

đấm bốc, nhưng cái đó thì chúng tôi thấy chẳng hay mấy, bởi vì giờ ra chơi nó dành thời gian để đấm vào mũi chúng tôi. Alcesbe, một thằng bạn khác, nó luôn mang đến các thứ để ăn, nó chẳng bao giờ cho chúng tôi, bởi vì nó nói rằng với nó cũng còn chưa đủ. Bàn của nó trong lớp người ta nhận ra ngay, bởivì đầy những vụn bánh ở trên.

Thằng Clotaire một hôm đã khiến chúng tôi phì cười bởi vì nó mang đến một cái thư xin phép của bố nó, để giải thích tại sao nó không làm bài tập, nhưng cô giáo đã phạt Clotaire bởi vì cô nhận ra những lỗi chính tả của nó. Từ đó, thằng Clotaire luyện ngữ pháp rất hăng để không phạm lỗi trong những thư xin phép mà nó sẽ viết khi đã luyện xong đâu vào đấy. Agnan, cái thằng đứng đằu lớp, tất cả những gì nó mang đến cho

chúng tôi là bệnh sởi và thế đúng là hết sảy bởi vì chúng tôi được ở nhà ba tuần khi chúng tôi bị. Điều đáng tiếc là cái đó người ta chỉ có thể bị một lần, nhưng tôi, tôi vẫn còn chưa bị quai bị và thủy đậu.

Nhưng hết sảy hơn tất cả là thằng Geoffroy. Bởi vì nó thì thuờng xuyên đem đồ chơi đến trường. Bố nó rất giàu và ông ta lúc nào cũng cho nó các thứ. Chính vì thế mà sáng nay khi chúng tôi thấy thằng Geoffroy với một cái gói to ở duới nách, Cả lũ chúng tôi đã hỏi nó:

"Cái gì thế hả Geoffroy? Cái gì thế?"

- Ra chơi chúng mày sẽ biết, Geoffroy nói, cái thằng rất chi là thích làm chuyện huyền bí. Thế là chúng tôi đợi ra chơi sốt ruột hơn ngày thường nhiều, và khi chuông vang lên, cả lũ chúng tôi chạy ra ngoài, trừ Geoffroy, cái thằng ra sân sau cùng, đi bước một rõ chậm, cái thằng ngu ấy, xét cho cùng! Khi thằng Geoffroy thấy rằng cả lũ chúng tôi đã vây quanh nó, nó mới mở cái gói ra và chúng tôi nhìn thấy thứ ở trong: giày patanh! Đôi giày Patanh mới tinh bóng lộn với những cái bánh to, trượt hay phải biết!

"Mày cho bọn tao mượn đi?', chúng tôi kêu lên.

Nhưng Geoffroy làm ra vẻ không hề nghe thấy chúng tôi, nó đi đôi pa tanh vào và nó bát đầu trượt. Nó trượt nhanh kinh lên được và nó trượt dọc theo sân và cả lũ chúng tôi thì vừa chạy theo vừa kêu lên: "Mày cho tao mượn tí, nào? Mày cho tao mượn tí?"Chúng tôi chơi vui phết với đôi giày pa tanh của thằng Geoffroy.

Và rồi thầy giám thị đã chạy tới. Chúng tôi gọi thầy giám thị là Nước Lèo, bởi vì lúc nào thầy cũng nói:

"Hãy nhìn vào mắt tôi đây", thế mà ở trong nước lèo thì có đầy những mắt là mắt; chính bọn lớp lớn đã phát hiện ra vậy.

- Này, thầy Nuớc Lèo hỏi thằng Geoffroy, ai cho phép cậu mang cái đồ này ra sân chơi?

- Nhưng thưa thầy, thằng Geoffroy nói, em chẳng 1àm gì cả, có phải bị cấm đâu ạ, thưa thầy.

- Có thể, thầy Nước Lèo nói, nhưng rất nguy hiểm, cậu có thể bị ngã và cậu sẽ sứt đầu gối, sau đó thì cậu tha hồ mà phóng nhé.

- Không đâu, thưa thầy, không nguy hiểm đâu thưa thầy, thầy có muốn thử không ạ?

- Chớ có lỡm tôi, anh bạn, thầy Nuớc Lèo nói; thôi đuợc, cứ chơi đi, tôi sẽ theo dõi cậu, nhung đừng có trách một khi cậu bị đau.

Và thầy Nuớc Lèo bỏ đi theo dõi bọn lớp lớn đang lấy đá để chơi săn bóng.

- Thế nào, thằng cục cưng, thằng Eudes nói với Geoffroy, khi bọn tao hỏi muợn mày giày pa tanh, thì mày làm ngơ, nhưng với thầy Nước Lèo thì mày sẵn sàng ngay!

- Thằng cục cưng? thằng Geoffroy nóì, mày thử nhắc lại xem.

- Thằng cục cưng, Eudes nhắc lại, và nó đấm một quả vào mũi Geoffroy, cái thằng truợt dài ra đằng sau và ngã ngồi xuống đất.

- Chờ đấy để tao tháo giày pa tanh ra rồi mày sẽ biết! thằng Geoffroy nói; nó tháo giày pa tanh ra, nó đứng dậy và Eudes đã đấm cho nó một quả khác vào mũi.

- Quả đó không chấp, Geoffroy kêu lên, tao còn chưa xong!

Cái đó thì không đúng, tôi đã thấy rõ rằng Geoffroy xong rồi, bằng chứng là khi nó nhìn thấy thằng Eudes đấm tới, nó đã lé mắt.

- Thế nào, đồ thằng hề, thằng Eudes nói, mày có cho tao mượn giày patanh hay không?

- Có, Geoffroy nói, cái thằng đúng là bạn tốt và chẳng dại tí nào.

Thằng Eudes xỏ đôi pa tanh vào và nó bị ngã. Nó thử đứng dậy và nó lại bị ngã lần nữa.

- Thế nào, thằng Geoffroy nói, mày không biết phải làm sao hả?

- Thế thì sao, việc gì đến mày? Eudes nói, cái thằng có vẻ không hài lòng.

Nó nhờ chúng tôi đỡ nó đứng lên và khi chúng tôi đặt nó đứng thẳng, nó lấy tay khua khoắng hàng đống phát, nó kêu lên 'Đừng thả tao, đừng thả tao!", và nó ngã xuống lần nữa.

- Thôi trả tao, giày pa tanh đây, thằng Geoffroy nói.

Nhưng thằng Eudes không muốn trả đôi giày pa tanh trước khi nó biết trượt. Thế là thằng Geoffroy bắt buộc phải dạy nó.

Chúng tôi chơi vui cực. Geoffroy kéo một tay Eudes, tôi kéo tay kia và tất cả lũ bạn thì đẩy. Eudes hai chân giạng ngang phi lên trước, và nó kêu lên: "Đừng nhanh thế! Đ ừng nhanh thế!"

Và rồi thằng Rufus nói: "Nào bọn mày! Hay bọn mình chơi bi đi?" Đó đúng là một ý hay, thế là chúng tôi thả Eudes ra, cái thằng kêu lên vă làm một đống động tác rồi đâm sầm vào bụng thầy Nuớc Lèo.

- Tôi theo dõi cậu đuợc một 1úc rồì, thầy Nước Lèo nói, tôi không thích cái kiểu nghịch ngợm này. Tôi tịch thu đôi pa tanh. Đưa nó đây cho tôi. Thằng Eudes tháo đôi pa tanh ra và nó có vẻ hài lòng vì đã đuợc rảnh nợ, nhưng có thằng không hề hài lòng, đó chính là Geoffroy. Khi thầy Nuớc Lèo bỏ đi với đôi pa tanh kẹp dưới nách, Geoffroy nói với Eudes:

- Chính tại mày nên thầy Nưóc Lèo mới tịch thu đôi pa tanh!

- Thế thì, thằng Eudes nói, mày muốn tao phải làm gì mới đuợc?

- Hãy đi xin lại thầy ấy, nếu không tao sẽ bảo bố tao, bố tao sẽ bảo bố mày và mày sẽ bị trừng trị!

- Bố mày ấy à, tao sẽ cho bố mày một phát vào mũi, thằng Eudes nói.

- Cứ thử xem, Geoffroy nói, và Eudes đã thử luôn với Geoffroy.

Cái mũi thằng Geoffroy đỏ kinh lên được do tất cả những gì nó đã phải nhận trong giờ ra chơi. Thầy Nước Lèo chạy đến.

- Các cậu vẫn còn chưa thôi đánh nhau xong phải không? thầy hỏi.

- Thưa thầy, thưa thầy, Geoffroy nói, thầy trả lại em giày pa tanh chứ ạ? Thầy trả lại em chứ ạ?

- Này anh bạn, thầy Nước Lèo nói, hãy nhìn kỹ vào mắt tôi đây. Hễ tôi nói một điều gì thì đó không phải là chuyện đùa. Đôi giày pa tanh này rất nguy hiểm, tôi không muốn cậu lấy mà nghịch ngợm. Tôi không muốn cậu về nhà với đầy gối chảy máu. Đôi giày sẽ được trả lại cho cậu vào cuối buổi học, không sớm hơn.

Rồi thầy ấy đi đánh chuông báo hiệu hết giò ra chơi.Nhưng Geoffroy đã không có giày pa tanh vào cuối buổi học. Bởi vì thầy Nước Lèo đã phải vào trạm xá. Hình như sau giờ ra chơi, thầy ấy bị ngã trong sân trường và thầy ấy bị đau lắm ở gối.

Hết Chương 5: Pa tanh
Thông tin sách