Teen, Giới trẻ
Tác giả: Goscinny & Sempé

Nhóc Nicolas: Những Chuyện Chưa Kể 3

Chương 20: Ấp là!

THẰNG GEOFFROY HÔM NAY đến trường với một cái hộp to kẹp dưới nách. Thằng Geoffroy có một ông bố rất giàu lúc nào cũng mua cho nó các thứ kinh khủng.

Giờ ra chơi, thằng Geoffroy chỉ cho chúng tôi cái thứ ở trong hộp nó: đó là một trò chơi, với một cái bìa các tông mà mình phải dở ra và trên đó có các ô được vẽ cùng với các chữ số; và rồi có các con súc sắc, và rồi có các con thú nhỏ, và rồi có tờ tiền trên đó viết 100 franc, 1000 franc và 1 triệu franc. Hay cực!

Thằng Geoffroy giải thích cho chúng tôi rằng nó đã hiểu rõ luật chơi, rằng cũng khó ra phết, nhưng nó thì hiểu hết cả: chúng tôi chơi cùng các con súc sắc, chúng tôi tấn các con vật trên các ô, và rồi chúng tôi có quyền mua các ô với các tờ tiền, và khi có đứa đi sau trên các ô, cái đứa đã mua được các ô trước kêu lên: "Ấp là!", và đứa kia phải trả tiền để được đi qua.

Đứa nào có được tất cả các ô sẽ là trùm Ấp là, và chính đứa đó thắng. Bố thằng Geoffroy bảo thằng Geoffroy rằng đấy là mọt trò chơi có tính giáo dục kinh lắm, rằng nó sẽ phát triển nơi thằng này các giác quan về thương mại, và rừng chơi thế còn hơn những trò man rợ của chúng tôi vốn chỉ tổ gây ra hàng đống u bướu. Cái trò có tên là "Ấp là".

- Giờ bọn mình chơi nhé, thằng Geoffroy nói.

- Trong giờ ra chơi á? Thằng Rufus hỏi.

- Tại sao lại không? Thằng Geoffroy nói.

- Ờ, đấy có phải trò để chơi trong giờ ra chơi đâu, thằng Rufus nói. Trò trong giờ ra chơi thì là đá bóng, săn bóng, bóng bầu dục, hay cao bồi và thổ dân. Còn cái trò của mày là trò chơi ở nhà lúc trời mưa. Với cả đấy là trò của bọn con gái.

- Thế thì mày chỉ việc đừng chơi trò của tao nữa, thằng Geoffroy nói. Xét cho cùng thì bọn tao đâu cần mày.

- Mày muốn một cái tát vào mặt hả? thằng Rufus nói.

Và bọn nó sắp đánh nhau đến nơi, nhưng thằng Clotaire nói rằng nếu bọn nó mà lại bắt đầu giở trò ra, thì chúng tôi chưa kịp có thời gian để chơi cũng đã hết giờ ra chơi rồi. Và thằng Rufus nói rằng được rồi, nó nhất trí, nhưng nó có quyền chơi như những đứa khác, cho dù cái trò ấy nó chẳng mê gì, và rằng nếu người ta cản trở nó chơi, nó sẽ cho một cái tát vào mặt đứa nào dám cản trở nó, và thằng Geoffroy nói: "Mày dám?" và thằng Clotaire nói rằng nếu bọn nó mà bắt đầu giở trò ra thì chúng tôi chưa kịp có thời gian để chơi cũng đã hết giờ ra chơi rồi.

Thế là tất cả chúng tôi đi ra một góc sân, chúng tôi trải trò "Ấp là" xuống đất và chúng tôi ngồi xung quanh.

- Được rồi, thằng Geoffroy nói, mỗi đứa chọn một con vật. Tao chọn con ngựa.

- Tại sao hả, thưa mày? Thằng Joachim hỏi.

- Bởi vì con đó tao khoái nhất và bởi vì trò này là của tao, tao chọn con ngựa chính là tại thế đấy, thằng Geoffroy nói.

- Mày dám? Thằng Joachim nói.

Và thằng Clotaire nói rằng nếu bọn chúng nó mà đánh nhau, thì chúng tôi chưa kịp có thời gian để chơi cũng đã hết giờ ra chơi rồi, và thật kinh khủng là chúng tôi không thể giữ yên được lấy một lần khi cô giáo không phạt cấm ra chơi. Cái thằng nói phải lắm, Clotaire ấy.

- Còn thằng Clotaire, thằng Rufus nói, cứ việc cho nó một con lừa.

Và thằng Clotaire đã cho thằng kia một cái tát mạnh, và bọn nó bắt đầu đánh nhau. Thế rồi thằng Geoffroy phát cho chúng tôi các con vật ở trò chơi của nó; tôi ấy à, tôi có một con chó; thằng Maixent con gà; thằng Eudes con bò; và thằng Alceste hài lòng gớm vì có con lợn. Thằng Alceste có lần bảo tôi rằng nó cực kỳ thích con lợn từ khi nó đọc thấy rằng trong con lợn không cái gì là không ăn được, và rằng còn lại thứ gì là người ta làm thịt ướp luôn. Chẳng còn con vật nào nữa cho Clotaire và Rufus, nhưng cái đó chẳng quan trọng, bởi vì bon nó đang bận vả nhau và bảo nhau: "Mày cứ thử xem!"

- Được rồi, thằng Geoffroy nói, thế này, bọn mình để tất cả các con vật ở trên vạch xuất phát, và tao bắt đầu trước.

- Tại sao thế, thưa mày? Thằng Joachim hỏi.

- Tại vì ngựa lúc nào cũng bắt đầu trước, thằng Geoffroy giải thích; quy định của trò chơi viết như thế.

Và nó gieo súc sắc, nó được con sáu đúp, nó tấn con ngựa của nó qua một đống ô và nó lấy một gói tiền. Thằng Maixent gieo súc sắc lần tiếp theo, và nó được một con hai và một con ba, thằng Geoffroy bảo rằng nó cần phải tấn con gà của nó lên năm ô. Thế là thằng Maixent tấn con gà của nó và thằng Geoffroy kêu lên: "Ấp là!"

- Cái quái gì mà Ấp là? Thằng Maixent hỏi.

- Chứ gì nữa, thằng Clotaire nói. Mày đang ở trong ô của thằng Geoffroy, đấy; nếu mày muốn thoát ra, mày phải trả tiền.

- Thế ai mượn mày xen vào hử? thằng Maixent hỏi nó

- Trước nhất, tao có quyền xen vào một khi tao thích, thằng Clotaire nói. Với cả tao đang ở trong giờ ra chơi như tất cả mọi người. Thằng Rufus và tao đã đánh nhau xong rồi, và tao muốn chơi "Ấp là", và nếu thế mà mày vẫn không vừa ý, tao có thể cho mày một cái tát.

Trong khi thằng Clotaire và thằng Maixent đánh nhau, thằng Rufus đã lấy con gà và nói rằng nó sẽ chơi thế chỗ thằng Maixent. Thế rồi thằng Eudes gieo súc sắc và nó được một con hai đúp.

- Mày phải đi vào nhà giam, thằng Geoffroy bảo nó.

Nhưng thằng Eudes nói rằng vào nhà giam nó không thích, thế là thằng Geoffroy nói, cũng được, trong trường hợp đó cũng không cần phải vào. Đấy á, tôi không tin đấy là quy định của trò chơi; tôi cho rằng đấy là bởi vì thằng Eudes rất khỏe và thằng Geoffroy không muốn đánh nhau với nó lắm. Vậy là, đến lượt tôi chơi, tôi được một con sáu đúp.

- Mày phải trả tiền phạt, thằng Geoffroy bảo tôi. Người thứ hai được một con sáu đúp phải trả tiền phạt cho người đầu tiên, đấy là quy định của trò chơi. Mày nợ tao một triệu.

Tôi bảo nó rằng nó làm tôi phát phì cười, và rừng không đời nào tôi trả tiền phạt cho nó. Thế là thằng Eudes nói rằng cần phải theo đúng quy định của trò chơi, nếu không thì còn quái gì. Còn tôi, tôi cho thằng Eudes mọt cái đạp, bởi vì tôi có sợ gì nó đâu, đừng có mà đùa, và nó đấm cho tôi một quả vào mũi khiến tôi phải khóc, nhưng chỉ ở hai mắt mà thôi, khi thằng Eudes đập vào mũi tôi thì y rằng lúc nào cũng như vậy, quái thế cơ chứ, và tôi bảo thằng Geoffroy rằng đấm vào mũi hay không cũng không cần thiết, chỉ biết nó vẫn làm tôi phát phì cười và rằng tôi không đời nào trả nó cái triệu kia. Và thằng Geoffroy bảo rằng nếu tôi mà không trả, thì tôi không được chơi "Ấp là" nữa, và tôi đạp một phát vào trò "Ấp là".

Nhưng, vì là đang đến lượt thằng Alceste chơi và nó đang đưa tay ra và trong tay nó cầm cả súc sắc lẫn cái bánh mì quết, nên cái bánh mì quết đã lãnh đủ, và thằng Alceste tức giận kinh lên được. Và thằng Geoffroy nói rằng chúng tôi đều là một lũ ghen tị bởi vì bố chúng tôi đâu có cho chúng tôi các thứ đồ chơi đẹp bằng thế và rằng nó đang thắng.

- Mày làm tao phát phì cười, thằng Eudes nói, chính tao mới đang thắng; tao sắp sửa làm trùm "Ấp là"

Và thằng Geoffroy bảo thằng Eudes rằng nó mà là cái gì, có mà trùm đần thì có, và chúng nó bắt đầu đánh nhau.

Chúng tôi chơi vui phết và thằng Maixent kêu lên: "Chuyền đây! Chuyền đây!", còn thằng Rufus truyền cho nó con lợn của thằng Alceste, và thằng Eudes ngồi lên người thằng Geoffroy và nó muốn cho thằng kia ăn hai tờ 1000.

Và rồi, thầy Nước Lèo đã chạy tới. Thầy Nước Lèo là giám thị của chúng tôi, và thầy không thích chúng tôi nghịch ngợm trong giờ ra chơi. Thầy bắt cả lũ chúng tôi ra đứng phạt, thầy tịch thu các thứ còn lại của trò "Ấp là", thầy phạt một phát ở lại lớp cho thằng Geoffroy và một phát nữa cho thằng Clotaire, cái thằng không muốn ra đứng phạt.

Nhưng, hôm sau, thằng Geoffroy nói rằng vụ phạt ở lại lớp của nó có thể sẽ được xem xét lại, bởi vì bố nó sẽ đến phàn nàn với thầy hiệu trưởng, bởi vì ông ấy không hiểu nổi động cơ của hình phạt.

"Học sinh này đã bị phạt ở lại lớp vì đã mang đến trường một trò chơi nguy hiểm, làm phát triển những bản năng hung bạo nơi các bạn."

Hết Chương 20: Ấp là!
Thông tin sách