CHÚNG TÔI ĐÃ QUYẾT THẾ VÀO TỐI THỨ BÀY. Ông và bà Blédurt đã đến nhà tôi uống cà phê sau bữa tối. Ông Blédurt là hàng xóm của chúng tôi, ông ấy hay cực và ông ấy rất thích chọc tức bố. Bà Blédurt là vợ ông ấy.
- Anh có biết, ông Blédurt bảo bố, rằng chúng ta bắt đầu bị phệ bụng không?
- Chúng ta? Bố kêu lên. Cứ nói cho mình anh thôi, anh béo ạ!
- Bị phệ bụng là thế nào ạ? Tôi hỏi.
- Bị phệ bụng là như thế kia, ông Blédurt vừa nói vừa trỏ vào bụng của bố.
- Phải, thế còn kia, kia thì là cái trống cơm sứt cạp, bố vừa nói vừa trỏ vào bụng của ông Blédurt.
- Thôi, đùa thế thôi, ông Blédurt nói. Anh thừa biết với kiểu sống ngu ngốc này, chúng ta sẽ trở nên béo phì, và yếu ớt. Bác sĩ của tôi nói rằng chúng ta đã đến cái tuổi không thể nào buông xuôi được.
- Bác sĩ của anh nói có lý đấy, mẹ nói.
- Phải rồi, anh bạn, bố nói, anh không trẻ lại nữa đâu.
- Bác sĩ nói rằng tôi phải tập thể thao một tí, ông Blédurt nói. Phải dậy từ sáng sớm, đi chạy ở trong rừng, những thứ đại loại vậy. Anh nên đi cùng với tôi.
- Anh có bị bệnh không vậy? bố hỏi.
- Ồ! Dĩ nhiên rồi, ông Blédurt nói, tôi cũng rõ là thể thao thì không phải người nào cũng đủ tầm.
- Cái gì? Bố kêu lên. Anh có biết tôi từng chạy 100 mét mất bao nhiêu không?
- Nếu gió thuận, ước chừng khoảng một chục phút, ông Blédurt trả lời.
- Vậy hử? bố nói. Đã thế, tôi sẽ cho anh xem! Được rồi, tôi sẽ đi cùng anh; chúng ta sẽ rõ tôi và anh ai thể thao hơn ai! Mặt khác, nghiêm túc mà nói, tôi tin anh có lý: chúng ta đang ù lì đi, đang cùn mòn đi.
- Tuyệt, ông Blédurt nói. Sáng mai ta xuất phát, từ sớm, nhịn đói. Ta sẽ chạy trong rừng. Anh sẽ thấy điều đó là tốt nhất cho ta đấy.
- Con cũng thế, con cũng sẽ đi! Tôi nói.
- Cháu không thể theo chúng ta được đâu, thỏ con, ông Blédurt nói. Chúng ta sẽ chạy hết sức, nếu không thì còn mất công làm gì. Thế và, bác không nghĩ rằng cháu cần tập luyện vào chủ nhật lắm đâu; bác có cảm tưởng rằng ở trường, các ngày trong tuần, cháu tiêu hao sức lực cũng không tồi nếu bác cứ tin những gì bác được nghe kể.
- Nhưng cháu muốn đi cùng để không bị phệ bụng! tôi nói.
Thế là tất cả mọi người đều cười. Mẹ nói rằng hãy cho cả thằng bé đi, rằng xét cho cùng đi hưởng chút không khí cũng không hại gì cho nó, và với cả như thế sáng mai mẹ sẽ không bị quấn chân, rằng mẹ chỉ muốn được tập trung làm việc nhà tới nơi tới chốn, và bố với ông Blédurt nói rằng thôi được, đồng ý, và rằng bắt đầu một cuộc sống lành mạnh thì không bao giờ là sớm cả. Và rồi bố với ông Blédurt châm những điếu xì gà to đùng, mẹ rót rượu cho họ, còn tôi đi ngủ, bởi vì đã muộn lắm rồi.
Sáng hôm sau khi tôi thức dậy, trong nhà không một tiếng động, và tôi sợ rằng bố đã đi mất mà không có tôi. Nhưng mẹ đã vào phòng tôi và mẹ bảo tôi đừng làm ầm ĩ, rằng bố vẫn còn đang ngủ và rằng bố đã đi ngủ rất muộn, tài vì ông bà Blédurt.
Tôi đang ăn sáng trong bếp thì bố vào, bận pyjama, tóc rũ rượi và râu ria lởm chởm, và bố bảo mẹ dẫu sao cũng cho bố một ly cà phê sữa và một miếng bánh sừng bò.
- Nhanh lên, Nicolas, bố bảo tôi, vì khi bố xong xuôi, bố không đợi con đâu!
Sau cái bánh quết thứ hai (sáng nào bố cũng ăn hai cái bánh quết), bố đi đánh răng rửa mặt, và bố bận cái áo thun to tướng với cái quần dài xám bố vẫn mặc ở nhà.
Ông Blédurt đang ăn nốt bữa sáng khi chúng tôi sang nhà ông ấy. Ông ấy trông rất chi buồn cười, với một bộ đồ bằng len xanh ngộ kinh.
- Anh cũng phải mua một bộ thể thao đi, ông Blédurt nói với bố. Làm gì cũng phải đúng phép.
- Nào, đi chứ, hử? bố hỏi.
- Đồng ý, ông Blédurt nói. Đi xe của tôi nhé?
Chúng tôi ra khỏi nhà ông ấy và bố giúp ông ấy mở cửa gar a.
- Anh vẫn luôn vừa lòng với nó đấy à? Bố hỏi.
- Dĩ nhiên, ông Blédurt trả lời. Nhưng có hôm, tôi không khởi động nổi. Nhưng không phải là tại ắc quy, chắc chắn như thế.
- Anh đã xem bơm xăng chưa? Bố hỏi.
- Bơm xăng? Chưa, tại sao? Ông Blédurt hỏi.
- Tôi cũng gặp rắc rối y như vậy, bố giải thích, và đấy là do bơm xăng. Có một thứ nó bị kẹt. Anh sẽ thấy. Cứ mở ca pô ra.
Ông Blédurt mở ca pô chiếc xe ra và ông ấy cúi xuống động cơ cùng bố. Bọn họ cùng nhau xem xét một lúc, thế rồi bà Blédurt bước vào ga ra.
- Thế nào? Bà ấy nói. Các anh vẫn còn ở đây sao?
- Chúng tôi đi đây, ông Blédurt nói. Chả có gì vội, làm sao cứ phải quan trọng hóa vấn đề! Đi tập thể thao chứ có phải đi phá kỷ lục đâu!
Chúng tôi vào trong xe ô tô, bố và ông Blédurt phía trước còn tôi phía sau. Cái ô tô khởi động rất tốt.
-Đóng cửa kính lại, Nicolas! Bố bảo tôi. Lạnh khiếp lên được!
- Cái xe này có một cái hay, ông Blédurt nói, đó là hệ thống sưởi, rồi anh xem!
Chúng tôi cứ đi như vậy, từ tốn về phía rừng, ở trong ô tô dễ chịu kinh lên được, và bố nói rằng cần phải công nhận đi ra ngoài như thế này vào buổi sáng là điều rất tốt, hít thở không khí trong lành, thay vì nằm lì một cách ngu ngốc trên giường.
- Cái đó hiển nhiên rồi! ông Blédurt nói.
Ở trong rừng, có không ít ô tô, và ông Blédurt nói rằng chúng tôi cần phải tìm một góc yên tĩnh để đỗ và để tập thể thao mà không bị quấy rầy.
- Mình cứ để ô tô ở bất cứ chỗ nào và mình cứ theo đường mòn mà đi vào trong rừng, bố nói
Ông Blédurt nói rằng đó là một ý hay và ông ấy đỗ ô tô đúng sau cái xe đẩy của người bán hạt dẻ.
- Tôi đãi hai người một chầu hạt dẻ, ông Blédurt nói.
- Anh có hơi bị điên không? Bố nói. Tôi mới là người đãi!
Bọn họ vừa cãi nhau vừa cười, và rồi chúng tôi đi vào trong rừng, mỗi người một bồ đài tướng hạt dẻ nóng sực, bạn không thể biết là ngon thế nào đâu! Tôi ấy à, tôi rất thích đi chơi với bố, bởi vì bố lúc nào cũng mua cho tôi các thứ.
Cứ bước đi như thế, chúng tôi đã đến trước một cái nhà có ghi: QUẦY RƯỢU.
- Anh có biết hạt dẻ làm tôi bị khát không? Ông Blédurt nói.
- Thật đúng lúc, bố nói. Vừa vặn thời gian làm tí khai vị!
Đúng thật là cực kỳ. Bố và ông Blédurt uống rượu khai vị, còn tôi uống xi rô lựu - tôi rất thích xi rô lựu bởi vì màu nó đỏ - và ông Blédurt đã cho tôi tiền để tự mua đậu phộng ở máy bán tự động.
Trong lúc bố và ông Blédurt nói chuyện về xe ô tô, tôi ra ngoài để chơi một tí, và thật tiếc là tôi đã không nghĩ đến chuyện mang theo quả bóng đá.
Thế rồi bố và ông Blédurt ra khỏi quán rượu, và bố bảo tôi:
- Nicolas! Muộn rồi! Về thôi!
- Nào Nicolas! Làm một cuộc chạy thi tới ô tô nào! Ông Blédurt kêu lên. Xong chưa? Xuất phát!
Tôi chạy luôn. Tôi chạy thì cực đỉnh; giờ ra chơi, không đứa nào thắng được tôi, trừ mỗi thằng Maixent, nhưng nó thì không tính, bởi vì chân nó quá dài. Tôi phấn khởi kinh, bởi vì tôi là người đầu tiên dến chỗ ô tô.
Vì cửa ô tô vẫn khóa, tôi không thể vào trong được, và tôi đinh quay trở lại tìm bố với ông Blédurt thì tôi thấy bọn họ vừa đi tới vừa tranh luận về bơm xăng.
- Ối chà, mẹ nói khi chúng tôi bước vào nhà, tôi đã bắt đầu thấy lo rồi. Muộn quá rồi còn gì! Lần đầu tiên mà đã thế này thì là mấy người hơi thái quá đấy.
- Em biết đấy, bố nói, Blédurt có lý. Để chống lại chứng phệ bụng và nhu nhược thì không được buông xuôi. Cũng có mệt một chút, đúng vậy, nhưng mà có ích ghê lắm. Bọn anh sẽ cố để Chủ nhật nào cũng có gan đi thế này.
Và chúng tôi đã có một bữa trưa ngon kinh lên được, với thịt gà và hàng đống khoai tây, và rồi bố đi lên phòng để ngủ trưa cho đến tận bữa quà chiều.