Teen, Giới trẻ
Tác giả: Goscinny & Sempé

Nhóc Nicolas: Những Chuyện Chưa Kể 3

Chương 22: Bể bơi

KHI TÔI BẢO MẸ rằng tôi với bọn bạn đã quyết định đến bể bơi, mẹ bảo tôi:

- Không, không, và không, Nicolas! Lần nào con đi với lũ bạn cũng đều sinh chuyện này sự nọ. Con không được đi bể bơi!

Thế là tôi đi xin phép bố, bố đang đọc báo và bố bảo tôi:

- Hừm? Gì? Ờ, ờ, nếu con muốn. Giờ thì đi chơi đi.

Và khi mẹ biết rằng bố đã cho phép tôi đi bể bơi, mẹ rất tức, mẹ cãi nhau với bố, mẹ quát tôi, tất cả mọi người đều hét lên, và rồi chúng tôi dàn hoà. Bố ôm hôn mẹ, mẹ ôm hôn tôi, mẹ nói rằng mẹ đi rán khoai tây và rằng tôi có thể đi bể bới với một điều kiện là phải cẩn thận.

- Phải rồi, dù sao cũng phải chú ý đấy, Nicolas, bố bảo tôi. Bố mẹ tin tưởng con, nhưng các bạn con đều nhố nhăng hết cả lũ!

Còn lũ bạn, tất cả chúng tôi đã gặp nhau trước cửa bể bơi - trong khu có một cái bể bơi không xa mấy hết sảy - và đấy, đã xảy ra chuyện, tại cái tàu của thằng Maixent. Cái ông bán vé ở cửa đã hỏi thằng Maixent làm gì với con tàu đó.

- À, thằng Maixent đáp, cháu sẽ cho nó xuống nước trong bể bơi, chứ gì nữa!

- Không, không, ông kia nói. Cái đó cấm. Cậu sẽ làm những người khác bị thương. Nếu cậu muốn vào bể, cậu phải để đồ chơi ở chỗ giữ đồ.

Thế là thằng Maixent rất tức, nó nói rằng nó không mang cái tàu hết sảy của nó đến mà để gửi lại chỗ giữ đồ, và rằng một khi đã mua vé, nó phải có quyền mang tất cả các thứ nó muốn vào bể.

- Cậu không được vào bể với cái tàu đó, ông kia nói. Không lôi thôi gì hết.

- Nào, bọn mày, thằng Maixent nói, mình đi luôn thôi.

Và nó bỏ đi, với cái tàu của nó.

Có một đống người ở trong bể bơi. Hết sảy thật đấy, nước rất chi là xanh và có các cầu thủ nhảy kinh khủng. Với cả sắp đặt cũng khá ghê, có cả các buồng để thay quần áo, và còn hết ý hơn là cả lũ chúng tôi đều vào trong cùng một buồng. Thằng Alceste và thằng Joachim cũng vào, nhưng bọn nó không thay quần áo; Alceste thì là vì nó mới ăn chưa đầy hai giờ, nên nó không thể bơi được, còn Joachim thì nó không thể bơi bởi vì nó bị sổ mũi. Thế rồi người ta đập cửa buồng thay đồ và có một giọng kêu tướng lên:

- Này ai làm gì trong đó thế? Có nhanh mà ra đi không!

Chúng tôi đi ra, và ông kia, chính cái ông vừa kêu lên, đã trợn tròn hai mắt khi ông ta thấy chúng tôi.

- Các cậu đã hết chưa? Ông ta hỏi. Được rồi. Các cậu nghe đây, tôi thấy các cậu có vẻ là một lũ nhí nhố hết sức đấy. Hãy trật tự, và đừng có nghịch ngợm dại dột. Tôi sẽ theo dõi các cậu... Hai cậu kia, đấy, các cậu không thay quần áo à?

- Không, thằng Joachim nói. Cháu không bơi. Cháu bị ốm.

- Cháu ấy à, cháu không bơi để đỡ bị ốm, thằng Alceste nói.

Ông huấn luyện viên kia không nói gì hết, và ông ấy vừa bỏ đi vừa lắc cái đầu, giống như thầy Nước Lèo, thầy giám thị ở trường của chúng tôi.

- Đi nào bọn mày! Tôi kêu lên. Đứa nào xuống nước sau cùng là đồ con lừa!

- Đợi đã! thằng Geoffroy nói. Tao mang đến một thứ kinh khủng! Xem đây!

Và cũng đúng thế thật, chúng tôi thậm chí đã không để ý thấy thằng Geoffroy có một cái gói to. Nó mở cái gói, và ở trong, có một con ngựa bằng cao su, xẹp hơi, màu đỏ với những chấm trắng.

- Bọn mình sẽ thổi phồng nó lên, sẽ cực kỳ lắm, thằng Geoffroy nói. Bố tao mua cho tao từ năm ngoái, hồi nhà tao đi nghỉ hè ở biển.

- Ô, hết sảy thế nhỉ! thằng Clotaire kêu lên.

Cả lũ chúng tôi đề nhất trí với thằng Clotaire, và thằng Eudes nói:

- Nhất là đứa nào không biết bơi thì lại càng tốt.

- Mày nói đến tao ấy hử? thằng Rufus nói.

Trong khi Rufus và Eudes cãi cọ, thằng Geoffroy thổi phồng con ngựa, và rất là mệt. Cái thằng đỏ dần hết cả người lên, Geoffroy ấy. Thằng Joachim muốn thổi hộ, nhưng Geoffroy bảo không, rằng đó là ngựa của nó. Thế rồi, khi con ngựa gần phồng được thì chúng tôi nghe thấy "xììì", và con ngựa lại bắt đầu xẹp xuống. Cái thằng Geoffroy nó chau mày đến là kinh!

- Chắc phải có một chỗ thủng, thằng Clotaire nói.

Thế là tất cả lũ cúi xuống để tìm, và thằng Clotaire kêu lên:

- Kia! Nhìn xem! Chỉ nó bị bục!

Thằng Geoffroy lúng túng hết sức, và nó nói rằng chúng tôi có thể xử lý con ngựa bằng băng dính.

- Kiếm hộ tao băng dính, bọn mày! thằng Geoffroy nói.

- Tự mày đi mà tìm băng dính, thằng Joachim nói. Ngựa của mày mà.

Và thằng Joachim đến bảo thằng Alceste cho nó một mẩu bánh sừng bò, nhưng thằng Alceste chẳng cho mà nói rằng đấy là bánh sừng bò của nó.

- Để tao đi kiếm cho, thằng Clotaire nói.

Rồi Geoffroy và Clotaire bỏ đi kiếm băng dính.

- Đứa nào xuống nước sau cùng là đồ con lừa! tôi kêu lên.

- Tao cá mày không dám nhảy ở cầu nhảy cao! thằng Eudes nói với thằng Rufus.

- Xời, thằng Rufus nói, tao nhảy ngon, nhưng mà tao không thích.

- Là cái chắc! thằng Eudes vừa nói vừa cười nhạo. Mày không thích bởi vì nếu mà nhảy là mày chết đuối. Mày lúc nào mà chả kể mày cứu người chết đuối, nhưng mày có biết bơi đâu.

- Tao mà không biết bơi ấy à? thằng Rufus kêu lên. Mày làm tao phải phì cười đấy!

- Nếu tao làm mày phải phì cười, thằng Eudes nói, thì nhả ở cầu nhảy cao đi!

- Nếu mày không để cho tao yên, mày sẽ ăn một cái tát, Rufus kêu lên, cái thằng này đang tức kinh.

- Cứ thử xem, thằng Eudes nói.

Thằng Rufus đẩy thằng Eudes, và ông huấn luyện đã chạy đến. Ông ấy túm lấy Eudes và Rufus, mỗi tay một đứa, rồi ông ấy nói:

- Cảnh cáo lần cuối cùng. Nếu các cậu còn tiếp tục, tôi sẽ cho các cậu mặc lại quần áo và các cậu về nhà luôn. Hiểu chưa?

- Chú à... thằng Clotaire nói.

- Còn chuyện gì nữa thế? Ông kia nói và quay lại.

- Chú có băng dính không ạ? thằng Geoffroy hỏi. Để dán con ngựa của cháu.

Ông huấn luyện viên lấy tay xoa mồm, ông ta vừa nhìn Geoffroy và Clotaire vừa nheo mắt lại bé tí rồi ông ấy bỏ đi chẳng nói chẳng rằng.

- Hết cách tìm băng dính, thằng Geoffroy giải thích với chúng tôi. Bọn tao gặp ai cũng hỏi rồi. Tao thấy con ngựa này thế là xong đời. Phải có xăm vá mới được!

- Ở nhà tao có đấy, để vá xe đạp của tao, thằng Clotaire nói. Nếu mày muốn, tao sẽ đi về lấy.

Và thằng Clotaire đi mặc lại quần áo để về nhà lấy xăm vá. Clotaire là một thằng bạn rất tốt.

- Thôi được, thằng Eudes nói. Mày ra cầu nhảy cao chứ?

- Tao thích thì tao ra, thằng Rufus nói.

- Bọn mày! Tôi kêu lên. Đi nào! Đứa nào xuống nước sau cùng là đồ con lừa!

Tôi chạy, tôi bịt lũi lại, và tôi nhảy xuống bể bơi. Nước thích kinh lên được ấy, nhưng khi tôi ngoảnh nhìn, tôi thấy lũ bạn đã không nhảy; chúng nó ở xung quanh thằng Rufus, thằng Eudes cùng cái ông huấn luyện viên đang quát tháo, và ông ta đã đuổi tất cả bọn vào buồng mặc lại quần áo.

Tôi tin là bố có lý: cái bọn bạn đúng thật là nhố nhăng hết cả lũ!

Hết Chương 22: Bể bơi
Thông tin sách